Chương 30: Liên Lạc
Quý Thừa Tu liếc nhìn màn hình, là điện thoại của Trì Hiền, chẳng trách không muốn nghe.
Trì Châu nặng nề thở dài, lấy điện thoại ra cúp máy lần nữa, gửi tin nhắn qua đó.
Hắn đã quyết định:
“Vài ngày nữa ta sẽ về nhà họ Trì, nói rõ tất cả mọi chuyện, đến khi đó nhờ ngươi chăm sóc Xu Xu.”
Quý Thừa Tu từ chối cho ý kiến, chăm sóc Xu Xu chẳng phải là chuyện đương nhiên sao, nhưng hắn vẫn cảm thấy vui vẻ đối với quyết định giải quyết dứt khoát này của Trì Châu.
Lại chờ thêm một lúc, hai người đàn ông cẩn thận ghé vào cửa phòng Vân Xu, nghe tiếng động bên trong, nếu bị người không biết chuyện nhìn thấy cảnh này, sợ là sẽ lấy điện thoại báo cảnh sát ngay lập tức, thông báo mình đã phát hiện hai kẻ biến thái.
Trong phòng không có tiếng gì, hẳn là Vân Xu đã đi ngủ.
Trì Châu dùng ánh mắt ra hiệu cho Quý Thừa Tu, ngươi nên về nhà rồi, đây là nhà của ta và Xu Xu, không phải nhà của ngươi.
Quý Thừa Tu mỉm cười đáp lại, về nhà là chuyện không thể nào, hắn không yên lòng về Xu Xu, dáng vẻ nàng run rẩy sợ hãi khi trước khiến hắn đau lòng muốn chết, không tận mắt xác nhận trạng thái của Vân Xu, hắn sẽ không đi đâu hết.
Ánh mắt hai người giằng co, ai cũng không muốn rút lui.
Một lúc sau, Trì Châu lùi một bước, tình huống của Vân Xu quan trọng hơn.
Hắn quay đầu lại chậm rãi vặn nắm cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, vì cố hết sức giảm thiểu âm thanh, động tác mở cửa đơn giản như vậy lại mất hết một phút.
Tất cả đều bình thản yên tĩnh trong căn phòng màu xanh da trời.
Bóng dáng mềm mại yếu ớt đang ngủ say trên chiếc giường lớn giữa phòng, thân hình Vân Xu cuộn lại thành một khối nho nhỏ, nửa bên mặt xinh đến mức không thể hình dung vùi sâu trong chiếc gối nằm mềm mại, chân mày khẽ cau lại.
Dù đang ngủ, cũng toát ra cảm giác bất an mãnh liệt.
Tầm mắt của Quý Thừa Tu rơi lên đôi tay như được điêu khắc từ ngọc trắng, trước khi hắn có động tác, Trì Châu đã duỗi một tay nắm lấy trước, tay kia nhẹ nhàng vỗ về Vân Xu, mỗi một lần đều dùng sức lực vừa phải.
Vừa nhìn đã thấy ngay sự trân trọng.
Trễ một bước cũng không sao, Quý Thừa Tu nghĩ, sau này hắn và Vân Xu còn rất nhiều thời gian, hơn nữa trước mặt người anh trai Trì Châu mà Vân Xu kính trọng, hắn cũng không tiện quá chủ động.
Như cảm nhận được hơi thở của anh trai, tự nhiên sinh ra cảm giác yên lòng, hàng mày cau chặt của Vân Xu dần dần giãn ra, mày mắt thả lỏng, cả người bình yên tốt đẹp.
Trì Châu nhìn chằm chằm em gái của mình với vẻ trìu mến.
Xu Xu, yên tâm ngủ đi, anh sẽ thay ngươi dọn sạch tất cả chướng ngại.
Gần đây người giúp việc nhà họ Trì rất bấn an, bầu không khí trong nhà chủ ngày càng yên ắng, khiến cho họ cũng chịu không nổi, sợ bất cẩn chọc giận ai đó.
Nhất là sau khi đoạn video bị xóa, nhà họ Trì không liên lạc được với Trì Châu, đến công ty cũng không gặp ai, thư ký Đổng khiến người ta chán ghét chỉ mỉm cười ngăn lại tất cả vấn đề.
“Rất xin lỗi, ta chỉ là thư ký thôi.”
“Ngươi là người nhà của chủ tịch Trì, hẳn sẽ liên lạc với chủ tịch Trì dễ hơn ta.”
Tâm trạng người nhà họ Trì càng lúc càng nôn nóng, trong mấy ngày nay mẹ Trì và Trì Hiền không ngừng nhớ lại Vân Xu trong video, càng nghĩ lại càng hối hận, như thể báu vật sắp chạm đến lại lặng yên trượt khỏi kẽ tay.
Đứa nhỏ kia là người nhà họ Trì, lại vì thành kiến và cố chấp của họ, trì hoãn thời gian về nhà hết lần này đến lần khác.
Ba Trì cũng rất hối hận.
Hắn xem đoạn video kia từ chỗ con trai của bạn già, lập tức ngơ ngẩn đứng tại chỗ, bị mấy đứa nhỏ hỏi thăm nghe ngóng khiến cho á khẩu không đáp lại được, trừ họ tên và vài tin tức ít ỏi, ba Trì gần như không biết chút gì về Vân Xu.
Cuối cùng ba Trì chật vật rời đi trong ánh mắt quái lạ của bạn già, rất rõ ràng hắn chẳng hề quan tâm đến con gái ruột của mình.
Nếu không đã chẳng ngập ngừng không trả lời được như vậy.
Trì Tiêu Tiêu trơ mắt nhìn sự thay đổi trong gia đình, nàng muốn trở lại cuộc sống như trước, muốn quay về thời gian người nhà đều yêu thương cưng chiều nàng.
Nhưng tâm trí của ba mẹ và anh hai dần dần đều chuyển đến chỗ Vân Xu, họ không ngừng hỏi nàng chuyện đã xảy ra vào hôm gặp mặt, sau đó thở dài bảo, nàng không nên đi tìm Vân Xu, nhất định đứa nhỏ kia đã bị dọa sợ.
Tiếng than thở như mũi dao sắc bén đâm vào tim nàng.
Ngay cả chồng chưa cưới nhận điện thoại của nàng cũng không giống như trước, chỉ cần nàng gọi tới vĩnh viễn đều sẽ bắt máy trong thời gian sớm nhất, rủ hắn ra ngoài, thái độ cũng không còn ân cần, ngược lại có chút qua loa.
Lòng Trì Tiêu Tiêu mỗi ngày một nặng nề, nhưng lại bất lực.
Hôm Trì Châu trở lại nhà họ Trì, thời tiết rất xấu, mây đen u ám bao phủ cả bầu trời, không ngừng cuồn cuộn.
Người đàn ông khí thế nặng nề bao bọc vẻ sắc lạnh như băng sương, dường như bất kỳ lúc nào cũng chuẩn bị xé toạc mọi thứ, ánh mắt hắn như dao, khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng.