Chương 43: Gặp Gỡ Trì Hiền 3
Từ ngữ của Trì Hiền trở nên hỗn loạn, một lúc sau hắn mới có thể tìm lại ngôn từ của mình.
"Vân Xu, có phải ngươi nghe nhầm rồi không, ta, ta là anh trai của ngươi đây."
Vân Xu lắc đầu, vẻ mặt không chút thay đổi.
"Ta không nghe nhầm, ta còn nhớ ngươi đã từng nói ngươi chỉ có một đứa em gái, nhưng không phải ta. Còn ta, ta cũng chỉ có một người anh trai, và người đó không phải ngươi mà là Trì Châu."
Nghe thấy em gái nói vậy, tay của Trì Hiền bỗng run lên bần bật không kiểm soát, hận không thể quay về ngày gọi điện thoại đó để cho bản thân một cái tát thật mạnh. Sao hắn lại có thể nói ra những lời trách móc với một Vân Xu đã chịu đủ mọi khổ cực ở bên ngoài chứ.
Chắc nàng đã rất đau lòng.
Bây giờ nàng thậm chí còn không muốn nhận hắn.
"Không phải, không phải."
Giọng nói hắn yếu ớt kèm theo sự hối hận và áy náy.
"Ta không có ý đối xử với ngươi như vậy..."
Quý Thừa Tu tỏ ra rất tức giận với kẻ không mời mà đến đang quấy rầy khoảng thời gian riêng tư của hắn với Vân Xu, đồng thời vừa cảm thấy hành động ra vẻ ta đây của Trì Hiền cũng thật nực cười, người nhà Trì gia —— đúng là không biết xấu hổ.
Cho dù không phải là bạn tốt của Trì Châu hay không phải người đang theo đuổi Vân Xu, Quý Thừa Tu vẫn cho rằng cách làm của Trì gia có chút bất công. Bọn họ luôn nghĩ rằng đứa con lớn lên bên cạnh họ vô tội, thế nhưng trong chuyện này, người vô tội nhất lẽ nào không phải là Vân Xu, người phải sống lưu lạc bên ngoài sao.
Lúc trước Trì gia không hề ngó ngàng gì đến cảm xúc của Vân Xu, bây giờ lại quay ra hối hận và muốn đón Vân Xu về nhà, bọn họ nằm mơ đi.
Vì thế Quý Thừa Tu đứng một bên dịu dàng nói:
"Ngươi không cần quá kích động, chúng ta đều biết vì lúc đó ngươi tức giận với hành động của Trì Châu nên mới nhất thời kích động nói năng khó nghe một chút."
Xem hắn nói câu này kìa, tức giận, tâm trạng kích động ... Đây chẳng phải đang ám chỉ Trì Hiền lúc đó chính là đang nói ra những lời thật lòng sao.
Câu nói này như một con dao đâm thẳng vào Trì Hiền khiến hắn không còn lời gì để nói.
"Ta, ta..."
Vẻ mặt Trì Hiền đầy bất lực, hắn không biết làm thế nào thì mới có thể khiến Vân Xu thay đổi cách nhìn với hắn, lúc này, hắn căm phẫn vô cùng cái tính nết ăn nói vụng về của bản thân.
Vân Xu nghiêng đầu, mái tóc dài đen huyền thướt tha khẽ đong đưa theo chuyển động của nàng, điểm tô cho làn da trắng trẻo như tuyết, nàng không hiểu vì sao Trì Hiền lại xuất hiện trước mặt nàng.
Nàng cho rằng nếu đối phương đã tỏ rõ thái độ không muốn nhận nàng là người nhà Trì gia, vậy thì nàng và Trì gia cũng sẽ không liên quan gì đến nhau nữa.
Thật ra Vân Xu có thể hiểu được lựa chọn của Trì gia. Bọn họ và Trì Tiêu Tiêu đã gắn bó và yêu thương nhau suốt 25 năm, một người ngoài như nàng đương nhiên không thể sánh bì được.
Trì Hiền ậm ừ một lát, nhìn thấy hai người họ bắt đầu thấy phiền phức thì liền bất chấp tất cả nói:
"Ta đến là để xin lỗi ngươi, Vân Xu, xin lỗi, lúc đầu ta không nên đối xử với ngươi như vậy, đều là lỗi của ta."
Một Trì Hiền trước nay luôn tự cao tự đại vào lúc này lại tỏ ra vô cùng hối hận, hắn thậm chí còn không dám cầu xin Vân Xu tha thứ cho hắn.
Theo lời Trì Châu, hắn cuối cùng đã biết được lời nói tàn nhẫn mà bản thân nhất thời buột miệng nói ra lúc đầu đã gây ra tổn thương rất lớn cho em gái.
Vân Xu chợt nhận ra hóa ra hắn đến đây là để xin lỗi, cũng chẳng có gì to tát, nàng sớm đã không còn bận tâm nữa rồi.
"Được, ta chấp nhận."
Tiếng nói nhẹ nhàng cất lên.
Vậy là em gái đã tha thứ cho hắn? Trì Hiền chưa kịp cảm thấy vui sướng thì câu nói sau đó của Vân Xu đã làm vụn vỡ cảm xúc đó.
Trì Hiền nghe thấy em gái vẫn lễ phép nói với mình rằng:
"Cho hỏi xin lỗi xong rồi thì còn chuyện gì khác nữa không? Bây giờ không còn sớm nữa, ta và anh Quý còn phải về chuẩn bị bữa tối."
Giọng nói của nàng vẫn êm ái như vậy, nhưng Trì Hiền lại đứng ngây người ra, chuyện mà hắn lo lắng lâu nay đã trở thành sự thật. Vân Xu hoàn toàn không nhận bọn họ là người nhà, nàng đối xử với người anh ruột này như một người xa lạ. Bạn bè của anh cả còn được nàng đối xử thân thiết, còn hắn thì chỉ nhận được sự khách sáo lạnh lùng.
"... Vân Xu, ngươi muốn cùng ta về nhà không?"
Trì Hiền ôm ấp hy vọng cuối cùng hỏi:
"Bố mẹ đều rất muốn gặp ngươi."
Về nhà?
Vân Xu khẽ nhướn mày, nhà của nàng và Trì Châu đều ở đây, Trì gia không phải là nhà của nàng. Nàng không có thiện cảm gì với người nhà Trì gia, nhắc đến bọn họ chỉ khiến nàng thấy căm ghét mãnh liệt hơn.