Chương 51: Mẹ Quý
Quý Thừa Tu nhận được ánh mắt khinh thường của mẹ cũng chỉ biết cười khổ, hoàn cảnh của Vân Xu có chút đặc biệt, nàng xinh đẹp lại yếu mềm như vậy, hắn luôn lo lắng bản thân sẽ dọa đến nàng, đành rằng từ từ tiến tới, để Vân Xu từng chút quen dần với sự có mặt của hắn trong cuộc sống của nàng.
“Tiến triển chậm như vậy, nói không chừng ngày nào đó con dâu ta sẽ bị người ta dắt đi mất.”
Mẹ Quý cố ý kích thích hắn.
Tuy biết rằng mẹ cố ý nói như vậy, nhưng nét mặt Quý Thừa Tu vẫn tối sầm lại, loại khả năng này cũng không phải là không thể xảy ra, vừa nghĩ tới thôi đã khiến hắn trong lòng buồn bực không yên.
Mẹ Quý nhìn hắn tấm tắc đánh giá, xem ra con trai bà thật sự rất thích Vân Xu.
Ngẫm lại cũng đúng, kế hoạch ban đầu của Quý Thừa Tu là ở lại thành phố A không quá hai tuần, theo lý mà nói sau khi hắn tới nơi được vài ngày, dù cho ba mẹ Quý có đang du lịch khắp nơi thì ít ra cũng sẽ nhận được một cuộc điện thoại từ hắn.
Quý Thừa Tu tỏ ý muốn theo đuổi người trong lòng, mời bọn họ trở về tạm thời thay hắn quản lý công việc trong gia tộc một khoảng thời gian.
Ba Quý làm lụng vất vả hơn nửa đời người, khó khăn lắm mới có thời gian cùng phu nhân thoải mái ngao du, vậy mà vẫn bị gọi về làm việc, ông đương nhiên không bằng lòng.
Nhưng sau khi mẹ Quý nghe ngóng được tin sắp có con dâu, liền cưỡng chế ra lệnh cho chồng trở về giúp một tay.
Ba Quý lúc này còn có thể làm gì được, trời đất bao la, vợ là lớn nhất, đành phải thở dài trở về.
Quý Thừa Tu một chút cũng thể không che giấu được hành tung của chính mình, không chỉ ở nước ngoài gióng trống khua chiêng tìm mua dây chuyền quý giá từ các chuyên gia sưu tầm, mà còn mời đến bạn bè của nàng để giúp đỡ thiết kế trang phục, dụng tâm làm không ít chuyện.
Khi đó mẹ Quý liền nhận ra được Vân Xu trong lòng Quý Thừa Tu có một vị trí đặc biệt, con trai chính mình sinh ra bà đương nhiên hiểu hắn, Quý Thừa Tu tính cách lạnh nhạt, những thứ hay người mà hắn để mắt đến đều rất ít, để hắn tự nguyện gác lại công việc, nhất nhất muốn ở lại thành phố A, cô gái kia đối với hắn nhất định là cực kỳ quan trọng.
Nhưng khi bóng gió hỏi thăm tình hình tiến triển của hai người, Quý Thừa Tu đều là tìm cách đánh trống lảng đi, mẹ Quý trong lòng nóng như lửa đốt liền quyết định bay tới, muốn tự mình xem xem mức độ tiến triển tình cảm của con trai đến đâu rồi, nhưng bà không ngờ tới, giữa bọn họ chẳng khác nào trang giấy trắng một chữ bẻ đôi cũng chưa viết.
Không đúng, đâu chỉ là một chữ chưa viết, đến cả bút còn chưa cầm lên!
Đúng là không biết nỗ lực chút nào.
Hai người đang nói chuyện phiếm thì có tiếng chuông cửa vang lên.
Mẹ Quý ngây ra một chút, ngay sau đó liền hào hứng hỏi:
“Bây giờ cũng sắp đến giờ cơm trưa rồi, còn ai tới nữa chứ, lẽ nào là Vân Xu mà ngươi ngày đêm nhung nhớ sao?”
Bà vừa nói vừa đi đến mở cửa, Quý Thừa Tu bất lực mà đi theo phía sau, hắn biết mẹ lần này tới nhất định phải gặp cho bằng được Vân Xu, chỉ có thể nhắc trước một chút:
“Vân Xu nàng tính cách hướng nội, mẹ à, ngươi nhớ phải kiềm chế cảm xúc một chút, đừng dọa nàng sợ.”
Mẹ Quý trừng hắn một cái, bà là cái loại người không biết chừng mực đó hay sao.
Trước khi mở cửa, mẹ Quý còn nghĩ nhất định phải bày ra một tư thế thật đẹp, lưu lại một ấn tượng tốt trong lòng con dâu tương lai, để nàng biết bà là một người mẹ chồng văn minh tiến bộ, cũng ít nhiều giúp thằng con trai không biết cố gắng kia ở trong lòng nàng tăng thêm chút điểm.
Mẹ Quý trên mặt vẫn nở một nụ cười thân thiết chuẩn mực, cho đến khi nhìn rõ dung mạo của người con gái trước mắt, tất cả những suy nghĩ vừa rồi của bà ngay lập tức bị ném lên trên chín tầng mây.
Bà thất thần mà nhìn chăm chú vào khuôn mặt của nàng.
Người con gái mang chiếc mũ Beret trước mắt bà có dáng người thanh mảnh yêu kiều, làn da trắng như tuyết, ánh mắt trong trẻo tựa suối nguồn, khi nàng hướng ánh nhìn tò mò về phía bà, giống như một tiểu thiên sứ hạ phàm, mang nét đẹp không thuộc về nhân gian.
Quý Thừa Tu sớm đã đoán được phản ứng của mẹ, hắn đứng ở phía sau, tươi cười dịu dàng chào hỏi Vân Xu, sau đó âm thầm chạm nhẹ vào cánh tay của mẹ Quý.
Mẹ Quý lúc này mới giật mình bừng tỉnh, phong thái gì đó đều bị ném ra sau đầu, bà nhìn Vân Xu một cách trìu mến, so với nhìn con trai còn thân thiết hơn.
Thì ra đây là người trong lòng của Thừa Tu, chẳng trách hắn đòi gác lại hết công việc để ở lại đây.
“Thừa Tu, còn không mau giới thiệu một chút.”
Mẹ Quý điên cuồng ra hiệu.
“Mẹ, đây là em gái Trì Châu, Vân Xu.”
Giới thiệu cho mẹ xong, Quý Thừa Tu lại hướng về phía Vân Xu nói,
“Xu Xu, vị này là mẹ của ta, bà ấy từ Thượng Hải tới đây thăm ta, có thể sẽ ở lại đây một khoảng thời gian.”
Mẹ của anh Quý sao ?