Chương 57: Người Đáng Tin Cậy Nhất
Sau khi đi dạo phố một hồi, họ gọi cho Trì Châu ra ngoài dùng bữa rồi mới thong thả trở về.
Vân Xu và Trì Châu ngồi chung một chiếc xe, xe của Quý mẫu và Quý Thừa Tu chạy ở phía trước.
Ánh mắt Vân Xu vô hồn nhìn ra ngoài cửa sổ, đèn đường sáng trưng và hàng cây cao lớn không ngừng chạy lùi về sau, ngọn đèn neon phía xa xa hắt ra ánh sáng lộng lẫy.
Ánh sáng yếu ớt ghé lại trên gương mặt xinh đẹp say đắm lòng người, mê hoặc như giấc mộng.
“Xu Xu? Xu Xu?”
“Dạ? Sao vậy anh cả?”
Trì Châu phải gọi rất nhiều lần em gái mới định thần lại, hắn cau mày nói:
“Ta thấy tối nay ngươi cứ thất thần, đã xảy ra chuyện gì sao? Hay là Trì Tiêu Tiêu lại làm ngươi sợ hãi.”
Giọng hắn nói câu cuối hơi trầm xuống, Quý Thừa Tu đã nói hắn biết chuyện xảy ra ở cửa hàng trang sức.
“Không phải vì nàng ấy, là chuyện khác.”
Vân Xu phủ nhận, mặc dù Trì Tiêu Tiêu vẫn rất giống với hai vợ chồng đó nhưng điều này đã không còn ảnh hưởng lớn đến nàng như trước, thêm một thời gian nữa, nàng sẽ có thể hoàn toàn vượt qua được nỗi sợ đó.
Vân Xu lúc trước nhớ lại những lời mà Quý mẫu nói vào lúc chiều.
Đã ở nhiều ngày như vậy, Quý mẫu đã phần nào nắm bắt được tình hình giữa Vân Xu và Quý Thừa Tu.
Vân Xu không hề biết được mình có sức hút đến nhường nào, Quý Thừa Tu thì lại bị nàng đánh thức nhưng vẫn có chút kiêng dè.
Càng trân trọng, người ta sẽ càng cẩn thận.
Quý mẫu rất nóng lòng tác hợp cho hai người, theo nàng thấy, con trai nàng chính là hèn nhát, vẫn phải để người mẹ như nàng ra tay.
Lúc đi dạo phố nàng đã tìm đại cái cớ để tách Quý Thừa Tu ra và để Bảo Tiêu ra đợi ngoài cửa, lúc này chỉ còn lại nàng và Vân Xu, Quý mẫu kéo tay Vân Xu rồi thổ lộ những điều trong lòng với nàng.
“Xu Xu, Trì Châu và Thừa Tu đều đối xử tốt với ngươi chứ?”
Trì Châu là anh cả của Vân Xu, Quý mẫu chính miệng hỏi câu này nghe có vẻ kì quặc, nhưng trọng điểm của nàng cũng không phải ở đó.
Vân Xu gật đầu, hai người họ đều đối xử rất tốt với nàng, một người từng sống cô độc một mình như nàng chưa từng nghĩ đến sẽ được hạnh phúc như ngày hôm nay, ngày ngày đều có người bên cạnh, nàng không cần phải sống lẻ loi giữa cuộc đời nữa.
Những cái bóng từng muốn nuốt chửng nàng cũng dần tan biến dưới sự chăm sóc ân cần và tỉ mỉ.
Quý mẫu lại hỏi:
“Ngươi cảm thấy hai người họ đối với ngươi đều giống nhau sao?”
Vân Xu một lần nữa gật đầu không chút do dự, nàng cảm thấy Quý Thừa Tu giống như một người anh khác của nàng, luôn luôn chăm sóc nàng.
Quý mẫu: ...
Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia, Quý mẫu đã biết lý do vì sao con trai mình lại do dự, thái độ của Vân Xu quá thẳng thắn.
“Xu Xu này.”
Quý mẫu nói đầy ẩn ý:
“Ngươi có từng nghĩ rằng trong cuộc đời ngươi Trì Châu và Thừa Tu là hai sự tồn tại hoàn toàn khác nhau chưa, Trì Châu là anh trai ruột của ngươi, cả đời này hắn mãi là anh trai của ngươi.”
“Nhưng Thừa Tu thì khác, hắn chỉ là bạn của Trì Châu và tạm thời ở lại thành phố A, sau này vẫn sẽ phải rời khỏi đây và trở về Ma đô.”
Quý Thừa Tu sẽ rời đi?
Vân Xu ngơ ngẩn, nàng chưa từng nghĩ tới...không, nàng đã từng nghĩ tới, trên đời này dù là người thân thì cũng có một ngày phải rời đi, huống hồ hắn chỉ là bạn bè.
Không hiểu vì sao khi khả năng này diễn ra trước mắt nàng, trong lòng nàng lại có chút buồn bã.
Nàng không muốn hắn rời đi, muốn hắn mãi ở cạnh nàng.
“Nhất định phải rời đi sao?”
Vân Xu khẽ khàng hỏi.
Đôi mày khẽ nheo lại khiến Quý mẫu nhoi nhói trong tim, gương mặt với nhan sắc đẹp tuyệt trần vừa lộ ra vẻ rầu rĩ đã khiến người người mong muốn xua tan nỗi buồn của nàng, Quý mẫu suýt chút nữa thì đã vỗ ngực muốn gửi gắm con trai mình ở đây.
Nhưng chưa kịp nói ra thì nàng đã kìm nén lại.
Quý mẫu không trả lời ngay câu hỏi của nàng mà lại đổi chủ đề:
“Lúc Xu Xu ở cạnh anh trai mình thì có ngượng ngùng không? Có thấy ngại không?”
“Dạ không, quan hệ giữa ta và anh trai rất tốt.”
Vân Xu có chút phiền lòng, sao nàng phải thấy ngại với Trì Châu chứ, hắn là người đáng tin cậy nhất.
Quý mẫu liền hỏi:
“Vậy Thừa Tu thì sao? Người có từng đỏ mặt, tim đập nhanh vì hắn chưa?”
Vân Xu đơ người ra khi nghe câu hỏi đó, khác với Trì Châu, nàng cũng rất tin tưởng Thừa Tu, nhưng đôi lúc khi đối diện với ánh mắt ấm áp và chiều chuộng của hắn, nàng sẽ vô thức né đi, nhịp tim cũng vô thức đập nhanh hơn.
Quý mẫu cười trộm, đây chắc chắn là biểu hiện của việc có thiện cảm, vậy thì nàng yên tâm rồi, con dâu nhất định sẽ không thể chạy thoát.
Nàng cười tủm tỉm nói:
“Đây chính là sự khác nhau giữa Trì Châu và Thừa Tu trong lòng ngươi, với ngươi Trì Châu là một người anh trai đáng tin cậy, còn Thừa Tu lại là đối tượng mà ngươi có thiện cảm, đó không phải là tình cảm giữa người thân ruột thịt với nhau, mà là tỉnh cảm đặc biệt giữa nam và nữ.”