Chương 58: Vẹn Cả Đôi Đường
Mục đích của Quý mẫu chính là từng bước làm cho Vân Xu hiểu được trái tim của mình.
Vân Xu quá ít trải nghiệm, cho đến hôm nay, cuộc đời của nàng phần lớn đều trôi qua một cách mơ hồ, nàng không khác gì đã tách biệt hoàn toàn với thế giới, vì vậy, nàng cũng không am hiểu nhiều về chuyện tỉnh cảm, nhất định phải có người nói cho nàng biết tình cảm cũng có sự khác nhau.
Quý mẫu đã đảm nhận vai trò hướng dẫn cho nàng.
Tình cảm giữa nam và nữ? Điều này đối Vân Xu quá đỗi xa lạ, nàng chỉ từng xem qua tivi, các đôi nam nữ chính hễ ra là lại hiểu lầm, chia tay, cãi nhau, mặc dù kết cục vẫn rất tốt đẹp nhưng những việc đã xảy ra trong suốt quá trình đó thật sự khiến người ta vô cùng đau khổ.
Thấy Vân Xu có chút biến sắc, Quý mẫu vội vàng dò hỏi, bây giờ nàng không thể xảy ra sai sót nhỏ nào.
Vân Xu nói ra suy nghĩ trong lòng của mình khiến Quý mẫu dở khóc dở cười, ấy thế mà nàng lại liên tưởng tới những bộ phim truyền hình cẩu huyết.
“Cái đó chỉ là để thỏa mãn thị hiếu người xem nên mới thêm thắt yếu tố nghệ thuật vào trong câu chuyện, hiện thực không hề ức chế như vậy.”
Quý mẫu kiên nhẫn giải thích cho nàng.
“Ví dụ Thừa Tu thật sự rất thích ngươi, nếu ngươi và hắn ở bên nhau, hắn nhất định sẽ yêu thương và trân trọng ngươi như báu vật.”
Cùng với việc “đẩy thuyền” giúp con trai, Trì mẫu cũng không quên nhắc đến bản thân:
“Đương nhiên ta cũng sẽ đối xử với ngươi như con gái của ta.”
Vân Xu bị Quý mẫu nói đến đỏ cả mặt, dường như nàng đã chấp nhận sự thật mình có tình cảm với Quý Thừa Tu.
“Nếu Xu Xu không nỡ xa Thừa Tu, hay là cùng về Ma đô với chúng ta đi, ngươi thấy thế nào?”
Nụ cười của Quý mẫu lúc này thật trùng hợp lại rất giống với Quý Thừa Tu, nham hiểm như sói xám đang dụ dỗ cô gái quàng khăn đỏ.
Đến Ma đô? Như thế không phải là phải rời xa Trì Châu sao?
Vân Xu thở dài từ chối.
“Cảm ơn lời mời của bác gái, nhưng ta vẫn muốn ở lại bên cạnh anh trai.”
Trong lòng nàng Trì Châu là người quan trọng nhất, sự thiện cảm dành cho Quý Thừa Tu trong phút chốc bị xếp lùi về phía sau.
Quý mẫu nhếch miệng, nàng lại tìm được một lý do khác khiến con trai mình phải lưỡng lự, vị trí của Trì Châu trong lòng Vân Xu thật sự quá quan trọng.
Tuy nhiên đó cũng không phải vấn đề, nhớ lại chuyện mà con trai đã từng nói vài năm trước, Trì mẫu lóe lên một suy nghĩ.
Vẫn có cách để vẹn cả đôi đường.
…
Ghế sau xe hơi.
Trì Châu vẫn đang chờ Vân Xu trả lời, hắn muốn biết nguyên nhân cụ thể khiến em gái không yên lòng, tốt nhất đừng để hắn biết kẻ nào không có mắt chạy đến trước mặt Vân Xu.
Vân Xu do dự một lúc, vẫn cẩn thận dò hỏi:
“Anh trai, ngươi cảm thấy anh Quý thế nào?”
Vừa nói ra xong, thế giới tinh thần của Trì Châu bắt đầu như núi lửa bùng nổ, lũ cuốn ngập trời, câu hỏi của Vân Xu như sét đánh khiến hắn mãi một lúc lâu cũng không thể nhúc nhích.
Radar trên người điên cuồng cảnh báo, câu hỏi này quá quá quá mức quen thuộc, những quyển sách bồi dưỡng tình thân mà hắn đã mua cũng từng nhắc đến tình huống như vậy.
Khi con gái hỏi người lớn trong nhà suy nghĩ về người đàn ông nào đó, rất có khả năng cho thấy nàng có hảo cảm với người đàn ông kia, đang thăm dò suy nghĩ của người nhà.
Lúc này người nhà nhất định phải vững vàng, không thể tùy tiện trả lời dễ dàng.
Do đó chủ tịch Trì nghiêm túc khô cằn lên tiếng:
“Thừa Tu hắn…rất tốt.”
Ngoài miệng nói như vậy, trong lòng Trì Châu vừa tức vừa chua xót, tức cái con sói đuôi to Quý Thừa Tu cuối cùng vẫn để lại dấu ấn khác biệt trong lòng Xu Xu, chua xót là vì rõ ràng hắn với em gái chưa ở chung được bao lâu, trong lòng nàng đã có người đàn ông mình ngưỡng mộ.
Dù nhìn khắp xã hội này, Quý Thừa Tu cũng là người nổi bật vượt trội, nhưng Trì Châu vẫn cảm thấy hắn không xứng với em gái mình, nói thẳng ra, trong lòng người anh này, không ai xứng với Vân Xu hết.
Nàng là báu vật đã đánh mất hơn hai mươi năm của hắn, nâng niu trong lòng bàn tay còn chưa che chở đủ đã bị người ta dòm ngó, sao Trì Châu có thể không tức cho được.
Nhưng hắn cũng biết Vân Xu sẽ phải có cuộc sống của mình, hắn không ngại nuôi Vân Xu cả đời, thậm chí có thể nói là rất vui lòng, nhưng Vân Xu có suy nghĩ của chính mình, Trì Châu không muốn suy nghĩ của hắn ảnh hưởng đến lựa chọn của nàng.
Dù hắn biết một câu nói của mình có thể khiến Vân Xu từ bỏ những người khác.
Vân Xu mím môi cười khẽ, trong khoang xe mờ tối dường như sáng rực hơn mấy phần:
“Ta cũng thấy vậy.”
Đáy lòng Trì Châu càng thêm chua xót, nhưng hắn vẫn cố hết sức giữ vững giọng điệu bình tĩnh:
“Sao ngươi lại hỏi ta câu này?”
Ánh sáng trong mắt Vân Xu lóe lên màu sắc khác biệt, đó không phải là dáng vẻ khi đối diện với người thân cùng dòng máu như hắn:
“Chỉ là ta phát hiện hình như mình đã thích anh Quý, cho nên muốn biết suy nghĩ của anh trai về hắn.”