Chương 60: Phát Triển Tới Ma Đô
Trì Châu mỉm cười, không phải nụ cười khẽ như ngày xưa, mà là khóe môi giương cao, nhoẻn miệng cười cực kì vui sướng.
Hắn nghĩ, em gái của mình sao lại khiến người ta yêu thương đến mức này, nàng luôn dễ dàng lay động nội tâm hắn, khiến hắn không nhịn được yêu thương nàng nhiều hơn nữa.
Ánh mắt nho nhỏ lẳng lặng nhìn lén của Vân Xu bắt được nụ cười này, nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, ngay sau đó đã bị bàn tay Trì Châu dùng sức vần vò.
“Dừng, dừng..Dừng!”
Vân Xu kéo bàn tay đáng ghét ra, ngăn cản hành vi xấu xa của Trì Châu, đồng thời nghiêm túc bày tỏ tuyệt đối không thể làm rối tóc của con gái.
Nụ cười của Trì Châu còn chưa tan hết, sau khi Vân Xu nghiêm khắc phát biểu ý kiến xong, mới dịu giọng đáp:
“Được.”
Dáng vẻ tùy ý ngươi, khiến Vân Xu buồn bực.
Chờ Vân Xu vuốt lại mái tóc dài, Trì Châu mới nhẹ nhàng lên tiếng:
“Xu Xu, có người mình thích là một chuyện rất tốt đẹp, muốn làm gì thì cứ làm đấy, bất kể cuối cùng ngươi và Thừa Tu có ở bên nhau hay không, ta vẫn luôn là anh trai của ngươi, đây là sự thật, không ai có thể thay đổi được.”
“Ngươi ở cạnh ta, trước giờ ta không hề thấy cô đơn.”
“Huống hồ có thêm một người yêu ngươi, thực ra ta rất vui vẻ.”
Ngươi là em gái trên đầu quả tim ta, ngươi hạnh phúc, ta mới có thể hạnh phúc.
“Nhưng nhà anh Quý ở Ma Đô, sớm muộn gì hắn cũng phải trở về.”
Tuy bác gái Quý đã nói không cần lo lắng chuyện đó, nhưng Vân Xu vẫn rối rắm không thôi, nàng không muốn vì ở cạnh anh Quý, phải cách anh trai xa như thế.
Thì ra đang lo lắng
Tâm trạng Trì Châu rất tốt, ung dung nói:
“Không cần lo, trước đây rất lâu ta đã muốn phát triển Trì thị ở Ma Đô, sau này cũng sẽ định cư ở đó, chúng ta sẽ không chia xa.”
Tuy thành phố A khá tốt, nhưng vẫn không thể so sánh với sự phát triển của Ma Đô được, Trì Châu là một người có ý tưởng, vẫn luôn có dã tâm muốn chiếm một phần thị trường Ma Đô, suy nghĩ này đã tồn tại từ trước khi tiếp quản công ty, hơn nữa hắn vẫn luôn chuẩn bị.
Nhưng Trì Châu không nói cho Vân Xu biết, thời gian trong kế hoạch định cư ở Ma Đô vốn dĩ cũng phải hơn mười năm sau, xem ra vì Xu Xu, hắn phải thay đổi kế hoạch rồi.
“Chuyện này Thừa Tu cũng biết, cho nên ngươi đừng lo anh em chúng ta sẽ chia xa.”
Nghe anh trai đảm bảo, cuối cùng Vân Xu cũng yên lòng.
Sau khi mấy người Vân Xu rời đi, Trì Tiêu Tiêu ngượng ngùng đứng cạnh mẹ Trì, vừa nãy nàng đã khuyên rất nhiều, ngặt nỗi mẹ Trì cứ như không nghe thấy, nàng vừa buồn vừa giận.
Cuộc đời giàu có viên mãn sau khi Vân Xu xuất hiện đã rơi xuống vực thẳm, ngay cả mẹ Trì thương nàng nhất hình như cũng đang từ bỏ nàng từng chút một, đúng là Trì Tiêu Tiêu muốn sống sung sướng, nhưng tình thân dành cho nhà họ Trì cũng là thật.
Nàng thật lòng thật dạ gọi mẹ Trì là mẹ suốt hai mươi lăm năm.
Trì Tiêu Tiêu vô cùng tủi thân, trước đây mẹ Trì sẽ không làm ngơ nàng như vậy, nhưng nàng biết mình đã không còn là cô chủ được mọi người nâng niu như xưa, nàng chỉ là kẻ bị đuổi ra khỏi nhà họ Trì.
Thậm chí nàng không thể có bất cứ ý kiến hay oán trách gì mẹ Trì, đồng thời mất đi sự thừa nhận của nhà họ Trì và quan hệ máu mủ, nàng cũng đánh mất quyền được tùy ý ngang ngược, mẹ Trì là cơ hội cuối cùng để nàng trở lại xã hội thượng lưu.
Trì Tiêu Tiêu tuyệt đối sẽ không khuất phục hoàn cảnh khó khăn hiện nay, người được tận tâm nuôi dạy hơn hai mươi năm như nàng, được khen ngợi không ngớt như nàng, phải được gả cho môn đăng hộ đối, gả cho người xứng với nàng.
Giữa chừng không thể thiếu sự giúp đỡ của mẹ Trì được.
Nghĩ đến đây, Trì Tiêu Tiêu che giấu tất cả bất mãn trong lòng, đeo mặt nạ con gái ngoan, mẹ Trì đứng trên đường ngơ ngẩn bao lâu, nàng cũng ở cạnh bấy lâu.
Rất lâu sau, mẹ Trì mới máy móc quay đầu lại nhìn về phía Trì Tiêu Tiêu, vô thức né tránh bàn tay nàng đang duỗi tới, sau đó chạm vào ánh mắt buồn bã của Trì Tiêu Tiêu, mẹ Trì mới phát giác động tác của mình tổn thương người ta đến mức nào.
Nàng hoảng loạn muốn vớt vát:
“Tiêu Tiêu, ngươi không sao chứ, vừa nãy ta bất cẩn nhìn nhầm.”
Cái cớ này rất khiên cưỡng, nhưng Trì Tiêu Tiêu buộc phải tin.
Nàng lộ vẻ nhợt nhạt lại kiên cường:
“Không sao đâu, bà Trì, ta biết bây giờ quan hệ của chúng ta không còn như trước, ta có thể hiểu được.”
Quả nhiên mẹ Trì càng thêm áy náy, tỉnh táo lại sao có thể đổ hết mọi sai lầm lên người Tiêu Tiêu được, tất cả đều không liên quan đến nàng, thậm chí nàng còn bị Trì Châu không nể mặt đuổi ra khỏi nhà họ Trì.
Càng nghĩ mẹ Trì càng cảm thấy phải bù đắp cho Trì Tiêu Tiêu, tạm thời không thể đưa nàng về nhà họ Trì được, Vân Xu hoàn toàn không muốn về nhà, nếu mẹ Trì còn đưa Trì Tiêu Tiêu về, chẳng phải tương đương với việc vứt bỏ Vân Xu hay sao.