Chương 61: Vĩnh Viễn Sẽ Không Có Được
Suy nghĩ một lúc, nàng lấy một tấm thẻ trong túi ra, đặt vào lòng bàn tay Trì Tiêu Tiêu:
“Tiêu Tiêu, trong thẻ này có mấy trăm ngàn, ngươi dùng trước, nếu không đủ tiền cứ nói với mẹ, đến khi đó mẹ sẽ chuyển cho ngươi thêm.”
Trì Tiêu Tiêu giả vờ từ chối, khiến suy nghĩ muốn cho tiền của mẹ Trì càng thêm kiên định.
Cuối cùng khi sắp rời đi, mẹ Trì còn muốn nói vài câu an ủi, nhưng khi ánh mắt trông thấy gương mặt đó ở khoảng cách gần, lời muốn nói khựng lại, trở nên yên lặng.
Chỉ cần đã từng xem thông tin của cặp vợ chồng kia, rất khó để không bài xích gương mặt tương tự này.
Trì Tiêu Tiêu đoán được tâm tư của mẹ Trì ngoài mặt vẫn giữ vẻ cảm động, cánh tay rủ xuống lại không ngừng dùng sức siết chặt.
…
Trước mắt Trì Tiêu Tiêu đang ở trong căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách, sau khi rời khỏi nhà họ Trì, Trì Hiền lén lút nhờ bạn bè giúp đỡ tìm nhà cho nàng thuê, gia đình bình thường một nhà ba người ở đây đã rất rộng rãi, càng không cần nhắc đến giao thông hay thiết bị sinh hoàn đều vô cùng thuận lợi, rất nhiều người muốn thuê cũng không được.
Nhưng bất kể thế nào nàng cũng không thấy hài lòng, căn phòng nhỏ hẹp không thể nào so sánh với biệt thự nhà họ Trì, nói khó nghe một chút ngôi nhà này còn không lớn bằng phòng khách nhà họ Trì, sao Trì Tiêu Tiêu có thể chấp nhận nổi sự chênh lệch như vậy.
Không có đầu bếp, nàng đành phải đặt đồ ăn nhà hàng để giải quyết vấn đề ăn uống, không có người giúp việc, nàng phải tự mình dọn phòng.
Tất cả đều khiến Trì Tiêu Tiêu nghẹt thở.
Trên đường về nhà, Trì Tiêu Tiêu lại gọi điện cho Trì Hiền, từng tiếng tút tút vang lên, không có ai bắt máy, nàng cắn môi, cười lạnh một tiếng, trước khi rời khỏi nhà họ Trì ai cũng nói với nàng, nàng vẫn là người thân của họ, bây giờ ngay cả điện thoại cũng không gọi được.
Chỉ là ngoài miệng nói dễ nghe thôi.
Trì Tiêu Tiêu về nhà, cất thẻ ngân hàng mà mẹ Trì cho nàng vào ngăn tủ khóa lại, nàng phải nắm chặt mọi thứ hiện có, nghĩ cách trở lại cuộc sống trước đây, trong mắt nàng cặp vợ chồng sinh ra nàng chỉ là rác rưởi, dùLa Ngọc Thu là nguyên nhân cơ bản giúp nàng có cuộc sống giàu sang.
Nàng chưa từng nghĩ đến việc sẽ gặp họ.
Mạch suy nghĩ của Trì Tiêu Tiêu rất đơn giản, mang theo bộ dáng giống ba mẹ ruột, Trì Châu không có hảo cảm với nàng, để thể hiện bản thân không tranh giành, bây giờ nàng đã ứng tuyển làm giáo viên dạy piano gần khu này, cho thấy nàng đã bắt đầu cuộc sống mới, không dây dưa thêm nữa.
Không phải chưa từng nghĩ sẽ dùng một vài thủ đoạn, nhưng chỉ cần nhớ đến Vân Xu, những suy nghĩ kia hoàn toàn dập tắt, dung mạo đẹp đến chói mắt kia là vũ khí và phòng vệ lớn nhất của nàng ấy, chỉ cần Vân Xu cau mày, Trì Châu và Quý Thừa Tu đã đau lòng không thôi.
Một khi bị phát hiện nhắm vào Vân Xu, hai người đàn ông kia chắc chắn sẽ không để nàng sống yên.
Vẫn nên lặng lẽ chờ đợi cơ hội mới là cách ổn thỏa nhất.
Nhưng rất đáng tiếc, thứ nàng mong mỏi vĩnh viễn cũng sẽ không có được.
Trong phòng dạy đàn khóa kín, tiếng đàn quanh quẩn bên tai, Trì Tiêu Tiêu đang dạy một học sinh, tuổi học sinh còn nhỏ, nàng cố hết sức đè nén sự mất kiên nhẫn trong mắt.
Cách đánh cơ bản nhất không ngừng sai sót, nàng thật sự muốn vung tay bỏ đi, nhưng vì bảo vệ hình tượng của mình, không thể không nhẫn nhịn.
Sau khi kết thúc buổi học, tiễn học sinh về xong Trì Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, vừa uống ly nước, đã nghe thấy đồng nghiệp gọi nàng.
Trì Tiêu Tiêu cau mày, đồng nghiệp lên tiếng trùng hợp là người nàng ghét, không ngừng dò hỏi quần áo nàng mặc là nhãn hiệu gì, lúc mua tốn bao nhiêu tiền, thật sự rất phiền phức, trước đây nàng tuyệt đối sẽ không qua lại với loại người này.
Đồ mà nàng mặc do nhà họ Trì mua, mỗi một bộ đều là hàng cao cấp giá cả đắt đỏ, người tinh mắt nhận ra chất vải không tầm thường, tất nhiên sẽ tò mò, mọi người đang âm thầm suy đoán gia cảnh của người đồng nghiệp này.
Khí chất trên người chắc chắn phải được nuôi dưỡng trong gia đình giàu có, cộng thêm quần áo túi xách đắt tiền, mọi người đều thống nhất cho rằng nàng là con gái nhà giàu ra ngoài trải nghiệm cuộc sống, muốn tạo mối quan hệ tốt, cũng bao dung hơn cho sự kiêu ngạo và khinh bỉ như có như không kia.
“Cô giáo Trì, có người tìm ngươi.”
Đồng nghiệp trực tiếp mở cửa gọi nàng, sắc mặt có phần kỳ lạ.
Nàng gật đầu với đối phương, xách túi bước ra ngoài.
Trong sảnh lớn của khu vực nghỉ ngơi chỉ có duy nhất một người đàn ông đang đợi, hắn mặc quần áo công nhân cũ nát màu xám trắng, dường như đã lâu không giặt, chỗ nào cũng có vết bẩn ố vàng, còn bốc mùi khó tả, đang tùy tiện ngồi trên ghế sô pha.
Người xung quanh tự giác tránh đi, nhân viên lễ tân sắp không chịu nổi nữa, người này khiến các bậc phụ huynh khác thà đứng ở chỗ nàng, cũng không muốn ngồi ở đó, có còn để họ làm ăn nữa không.