Chương 64: Trì Tiêu Tiêu Gặp Điêu Xuyên 3
Điêu Xuyên thẳng thừng từ chối, tốt xấu gì hắn cũng trốn tránh bao nhiêu năm trời, tâm tư của Trì Tiêu Tiêu hắn vừa nhìn đã biết ngay.
Muốn bỏ chạy? Không có cửa đâu!
“Ta muốn ở đây.”
Hắn nói với vẻ đương nhiên.
Trì Tiêu Tiêu cố hết sức khiến mình bình tĩnh, sắc mặt căng cứng:
“Chúng ta mới gặp nhau, quan hệ vẫn chưa quen thuộc.”
“Không sao, hai chúng ta là cha con, không quen cũng vẫn là cha con thôi.”
Dáng vẻ Điêu Xuyên vô lại, Trì Tiêu Tiêu trước giờ luôn đến những nơi cao cấp đã bao giờ gặp loại người này, đối đáp vài câu, nàng đã bị nghẹn họng không nói nên lời, chỉ đành nín nhịn đè nén cục tức, nàng còn muốn trở lại vòng giao tiếp kia, chuyện của Điêu Xuyên càng lặng lẽ càng tốt.
Thanh danh là nhân tố lớn nhất trói buộc Trì Tiêu Tiêu.
Khoảng thời gian tiếp theo, Trì Tiêu Tiêu như sống trong địa ngục, Điêu Xuyên đã kéo cuộc đời vốn không suôn sẻ của nàng chìm sâu vào đáy cốc, căn nhà vốn gọn gàng bây giờ khắp nơi đều là rác, bốc mùi kỳ lạ.
Nhất là ngày nào Điêu Xuyên cũng đòi tiền nàng, Trì Tiêu Tiêu chỉ đưa cho hắn mấy ngàn tệ, sau đó không ngừng qua loa cho xong, kinh tế của mỗi mình nàng vốn đã có vấn đề, làm gì còn nhiều tiền đưa cho quỷ hút máu.
Sắc mặt Điêu Xuyên càng ngày càng u ám, nhân tố bạo lực ngo ngoe rục rịch trong cơ thể, hắn không muốn xé rách da mặt với Trì Tiêu Tiêu nên cố hết sức đè nén xúc động.
Mãi cho đến một ngày, mâu thuẫn hoàn toàn bùng nổ.
Điêu Xuyên trực tiếp đánh Trì Tiêu Tiêu một trận tơi bời, một tay nắm tóc nhấc đầu nàng lên, tay kia cầm dao u ám uy hiếp:
“Nói cho ta biết mật mã thẻ của ngươi, nếu không ta đâm một dao xuống, gương mặt xinh đẹp này của ngươi sẽ không còn nữa.”
Trì Tiêu Tiêu mặt mày sưng húp mềm oặt run rẩy dưới đất, không còn nhìn ra vẻ xinh đẹp gọn gàng ngày xưa nữa, cuối cùng nàng đã biết mức độ rác rưởi của ba ruột, cũng biết trước đây rốt cuộc Vân Xu đã trải qua ngày tháng như thế nào.
Gã đàn ông này là ma quỷ!
Dao gọt trái cây sắc bén không ngừng lướt đi trên mặt nàng, Trì Tiêu Tiêu không dám nhúc nhích, nét mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ, cùng vết xanh tím trên gương mặt, lại có vài phần buồn cười.
Điêu Xuyên hung ác nói:
“Ta cho ngươi biết ta là ba ngươi, dù thật sự hủy mặt của ngươi, nhiều nhất chỉ phán một hai năm, nói không chừng không cần ngồi tù, nhưng ngươi thì khác, đương độ tuổi xinh đẹp lại bị hủy dung, ta xem sau này có người đàn ông nào muốn lấy thứ hàng lỗ vốn như ngươi không.”
“Nhanh lên, ta không có nhiều kiên nhẫn đâu, nói mật mã của ngươi.”
Điêu Xuyên dùng mặt dao lạnh lẽo vỗ mặt nàng.
Để trả nợ hắn cũng rất khó khăn, thế nên đừng trách hắn.
Trì Tiêu Tiêu sợ đến độ mất hồn mất vía, trước giờ nàng chưa từng gặp chuyện tồi tệ như vậy, nức nở nói ra mật mã.
Cuối cùng Điêu Xuyên hài lòng, hắn thả Trì Tiêu Tiêu ra, nhanh chóng chuyển tiền trong thẻ ngân hàng của nàng vào điện thoại mình, sau đó không chút do dự rời đi.
Chỉ để lại Trì Tiêu Tiêu suy sụp gào khóc ngay tại chỗ, tay của nàng khi trước bị giẫm mạnh, lúc này vừa đau vừa sưng, run rẩy lấy điện thoại, suốt mấy lần mới cầm chắc được.
Vì lo lắng nhà họ Trì gặp Điêu Xuyên sẽ càng thiên vị Vân Xu, nàng chưa từng nói với họ chuyện này.
Trì Tiêu Tiêu hối hận không thôi, nếu sớm biết Điêu Xuyên còn tồi tệ hơn nàng nghĩ, nàng đã bảo anh hai giúp đỡ, trực tiếp đuổi người về thành phố A, nàng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như vậy, tất cả tiền bạc đều bị lấy đi hết.
Bây giờ phải làm sao đây, báo cảnh sát?
Một khi báo cảnh sát, nhóm người cô Trương chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội này, làm lớn chuyện để nhiều người biết, hơn nữa dù có vết máu bầm trên người, Điêu Xuyên là ba ruột nàng, cũng sẽ không bị trừng phạt.
Chỉ đành xin nhà họ Trì giúp đỡ.
Điêu Xuyên lấy được tiền mơ tưởng đến cuộc sống tốt đẹp ngày sau, số tiền này đủ để hắn trả nợ, còn dư lại không ít.
Còn về người vợ bị hắn ký tên cho nhập viện ở bệnh viện tâm thần kia, hoàn toàn bị hắn ném ra sau đầu.
La Ngọc Thu đờ đẫn ngồi trên giường, thân hình gầy gò, đồ bệnh nhân mặc trên người nàng rộng rãi khiến người ta khiếp sợ, cơ thể giăng đầy vết thương.
Ánh mắt nàng chết lặng, còn tuyệt vọng hơn so với khi sống cạnh Điêu Xuyên, lúc ấy trong lòng nàng vẫn còn mong mỏi, hi vọng có cơ hội được gặp con gái.
Bây giờ luôn có người cho nàng biết Trì Tiêu Tiêu sống thê thảm thế nào, tinh thần bị đả kích không ngừng dần dần trở nên uể oải, sợ hãi và lo lắng liên tục tra tấn nàng.
Thậm chí La Ngọc Thu bắt đầu hối hận tại sao năm đó mình lại nảy sinh suy nghĩ bậy bạ như vậy, rõ ràng nàng có thể dẫn con gái bỏ trốn, cũng tốt hơn chỉ có thể ngồi đây nghe thấy con gái trải qua những chuyện thảm thiết.
Con gái đáng thương của nàng.
Người thanh niên quen thuộc lại đến, hắn là người Quý Thừa Tu dặn dò thông báo tin tức định kỳ, La Ngọc Thu máy móc quay đầu, nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt kia khiến người ta có vài phần sợ hãi.