Chương 76: Mẹ Và Con Gái 1
Trì Hiền vô thức rời khỏi chỗ ngồi và lao ra khỏi cửa, Trì Tiêu Tiêu bị hắn làm cho giật mình, cũng đứng dậy và chạy theo sau, có điều nàng không chạy kyuHuBṋ prYrRkaZiAẉ như hắn, nàng bị nhân viên phục vụ nhanh chóng ngăn lại.
“Quý khách, phiền thanh toán.”
Người phục vụ gượng gạo mỉm cười, hai người này chạy nhanh như vậy là đang chuẩn bị ăn quỵt đây mà.
Mặt Trì Tiêu Tiêu đỏ bừng, ánh mắt đối phương tỏ vẻ khinh thường không chút giấu giếm, nàng chỉ đành nhanh chóng lấy ra số tiền không mấy nhiều nhặn để thanh toán.
Sau đó, nàng mới vội vàng đẩy cánh cửa ra, nhưng đã không còn thấy bóng dáng Trì Hiền.
Ở phía bên kia, Trì Hiền đang vội vàng rẽ vào một góc, cuối cùng hắn đã có thể gặp lại người em gái mà mình nhớ mong.
“Vân Xu, chờ một chút.”
Trì Hiền nói rất to, những người xung quanh cách đó gần mấy chục mét đều lần lượt nhìn qua nhưng dường như hắn lại không nhận ra, trong mắt hắn chỉ có một người.
Vân Xu muốn giả vờ như mình không nghe thấy nhưng những người xung quanh đều nhận ra Trì Hiền đang gọi nàng, nàng chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng. Khó khăn lắm mới có thể ra ngoài đi dạo một mình, sao lại gặp phải người không muốn gặp chứ.
Nàng quay người nhìn người đàn ông đang thở hổn hển:
"Cho hỏi có chuyện gì sao?"
Vẫn là thái độ và ánh mắt đó, ánh mắt dành cho người xa lạ.
“Ta…ta…”
Trì Hiền ấp úng không tìm ra lý do, chỉ có thể thì thào nói:
“Ta chỉ muốn chào hỏi ngươi thôi, ngươi ra ngoài mua đồ sao, thật trùng hợp.”
Thái độ của Trì Hiền cẩn trọng hơn nhiều so với lần gặp mặt trước, có lẽ hắn nhớ tới lời mà nàng đã nói, như vậy cũng tốt, nàng không muốn nhìn thấy dáng vẻ tỏ ra như rất thân thiết với nàng của người nhà Trì gia.
Vân Xu ừ một tiếng, ánh mắt bình tĩnh không chút dao động:
"Chào hỏi cũng xong rồi, ta còn có việc phải đi trước."
“Chờ đã.”
Trì Hiền hốt hoảng ngăn nàng lại, không chút suy nghĩ nói tiếp:
“Những gì ngươi thấy lúc nãy đều là hiểu lầm, Trì Tiêu Tiêu đã gặp rắc rối muốn nhờ ta giúp đỡ nên hôm nay ta mới gặp nàng ấy, khoảng thời gian trước đây ta đều ở nhà."
Trì Hiền lo lắng Vân Xu chứng kiến cảnh tượng vừa rồi thì sẽ cho rằng Trì gia đang lừa dối nàng, ngoài mặt thì tỏ ra cắt đứt quan hệ với Trì Tiêu Tiêu nhưng thật ra lại bí mật liên lạc với nàng.
Hắn không biết rằng Vân Xu đã nhìn thấy Trì mẫu mua đồ cho Trì Tiêu Tiêu.
Vân Xu tự hỏi tại sao hắn lại phải giải thích, nàng không hề để tâm đến thái độ của Trì gia dành cho Trì Tiêu Tiêu. Lúc ở cách cửa hàng đó không xa nàng đã nhìn thấy họ, vì không muốn rắc rối nên nàng đã nhanh chóng quay đầu rời đi, không ngờ vẫn bị đuổi theo.
Bây giờ nàng chỉ muốn rời đi.
“Nói xong chưa?”
Giọng nói Vân Xu nhẹ nhàng và dễ nghe nhưng lại đầy vẻ thờ ơ.
“Vậy thì ta đi trước đây.”
Môi Trì Hiền khẽ run lên, nhưng hắn lại không tìm được lý do gì để giữ nàng lại, chỉ đành giương mắt nhìn bóng lưng nàng rời đi, khuôn mặt suy sụp và tiều tụy như một chú chó bị bỏ rơi.
Dường như khoảng cách giữa Vân Xu và Trì gia càng ngày càng xa.
Lúc Trì Tiêu Tiêu tìm thấy Trì Hiền, hắn đang ngây người nhìn về một hướng giống như một tác phẩm điêu khắc sắp vỡ vụn, khuôn mặt đầy buồn bã.
Nàng bước tới gần hắn và thắc mắc hét lên:
"Anh hai?"
Sau khi Trì Hiền định thần lại, hắn chỉ đành cười khổ, trong khoảng thời gian này hắn chỉ gặp lại Trì Tiêu Tiêu đúng ngày hôm nay, chỉ một lần nhưng trớ trêu thay lại bị Vân Xu nhìn thấy, lẽ não ông trời cũng không muốn để Vân Xu trở về Trì gia sao?
Nghĩ đến đây, hắn đau khổ nhắm mắt lại.
"Tiêu Tiêu, ngươi suy nghĩ kĩ cách mà ta nói đi nhé, với năng lực của ngươi, dù không ở thành phố A vẫn có thể sống tốt."
Trì Hiền chỉ nói một câu rồi liền rời đi với vẻ mặt đau khổ, có lẽ Trì Tiêu Tiêu rời khỏi thành phố A cũng là chuyện tốt. Chỉ cần nàng còn ở lại thì vẫn còn khả năng chạm mặt Vân Xu, giống như hôm nay vậy.
Trì Tiêu Tiêu bị bỏ lại một mình với vẻ mặt tái nhợt đứng im một chỗ.
…
Ở khách sạn được một thời gian, Trì Tiêu Tiêu quyết định không thể ngồi yên chờ chết, nàng phải lựa cơ hội thích hợp để hẹn Trì mẫu ra ngoài.
Khi nhận được điện thoại từ Trì Tiêu Tiêu, Trì mẫu chợt giật mình nhớ ra những ngày này bản thân rất ít khi nghĩ đến nàng, toàn bộ tâm trí của Trì mẫu đều đặt hết vào chuyện làm sao để Vân Xu bằng lòng về nhà.
Trì mẫu trong lòng đầy áy náy nên đã đồng ý lời hẹn của Trì Tiêu Tiêu.
Khi nhìn thấy Trì Tiêu Tiêu ở phòng trà, nàng chợt nhận ra cảm giác lưu luyến không nỡ trong lòng đã vơi bớt phần nào, ít nhất cũng không giống như lúc Trì Tiêu Tiêu rời khỏi nhà, luôn đau đáu tìm cách đưa nàng trở lại.
“Trì phu nhân, gần đây ngươi có khỏe không?”
Giọng nói ảm đạm của Trì Tiêu Tiều chứa đựng nỗi nhớ da diết, như thể đang cố gắng kìm nén tình cảm của mình với Trì mẫu.
Trì mẫu đã mềm lòng, nàng nói:
"Ta vẫn ổn, Tiêu Tiêu thì sao, còn đủ tiền xài không?"