Chương 77: Mẹ Và Con Gái 2
Giống như đã bị một từ ngữ nào đó chạm đến, nước mắt Trì Tiêu Tiêu chảy giàn giụa, hôm nay nàng đã đặc biệt trang điểm trông hốc hác hơn một chút, nước mắt càng làm lộ rõ dáng người gầy gò của nàng.
Trì mẫu hốt hoảng, lập tức ngồi xuống cạnh nàng và dịu dàng an ủi.
Sau một lúc, Trì Tiêu Tiêu mới ngừng thút thít, khi được Trì mẫu hỏi đến, nàng mới đem hết mọi chuyện liên quan đến Điêu Xuyên kể cho Trì mẫu nghe.
Nàng đã không còn đường rút lui, Trì mẫu là quân bài cuối cùng mà nàng có.
Trì mẫu quả nhiên đã nảy lòng thương xót khi nghe Trì Tiêu Tiêu kể lại những gì mà nàng đã gặp phải thời gian qua.
"Điêu Xuyên thật sự đã lấy tiền của ngươi đi sao? Sao lại có loại người như vậy chứ."
Trì mẫu sớm đã biết hắn không phải kiểu người tốt đẹp gì, nhưng khi chuyện này xảy đến với Trì Tiêu Tiêu, nàng vẫn cảm thấy rất tức giận.
Nàng có thể hiểu được lựa chọn của Tiêu Tiêu, càng coi trọng danh tiếng thì sẽ càng không muốn để lại vết nhơ, chịu ảnh hưởng của Trì gia, việc Tiêu Tiêu không báo cảnh sát cũng là có lý do.
Chỉ là Trì mẫu không hiểu một điều.
"Tại sao ngươi không đến tìm chúng ta?"
Đương nhiên Trì Tiêu Tiêu sẽ không nói ra suy nghĩ thật của mình, nàng chỉ nói những điều có thể khiến Trì mẫu mềm lòng.
“Ta không muốn các ngươi lo lắng, cũng không muốn chuyện của mình gây phiền phức đến mọi người.”
Nàng mỉm cười khổ sở, tự giễu nói:
“Hơn nữa, ta cũng không còn là người nhà Trì gia, làm gì còn mặt mũi đến cầu xin mọi người giúp đỡ chứ.”
Trì mẫu đã bị dao động, những lời nói và cử chỉ của Trì Tiêu Tiêu đã chạm đến nỗi áy náy sâu kín của nàng, nàng nghĩ rằng dù có nhớ nhung Vân Xu thì vẫn không nên bỏ mặt Trì Tiêu Tiêu.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trì mẫu càng dịu dàng hơn.
Bỗng chốc giống như mẹ hiền con thảo.
Ngay khi Trì mẫu quyết định sắp xếp cho Trì Tiêu Tiêu sống trong một ngôi nhà do mình đứng tên thì trong phòng trà xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
Vừa bước vào cửa, người đàn ông quần áo rách rưới đã vội vàng đảo mắt nhìn quanh, sau đó chăm chăm nhìn về phía bàn, hắn loạng choạng xông tới, người phục vụ nhìn thấy tình hình có vẻ không ổn nên chạy tới ngăn lại nhưng không được.
Người đàn ông nhếch nhác đập mạnh xuống bàn khiến tách trà rung lên, hắn thậm chí còn không thèm nhìn Trì mẫu mà chỉ nói với Trì Tiêu Tiêu với vẻ nịnh hót:
"Tiêu Tiêu, con gái ngoan, con gái ngoan, ta hết tiền rồi, cho ta thêm một ít đi."
Lời nói của hắn khiến Trì mẫu trố mắt câm nín, lúc này nàng mới bắt đầu nhìn vào nét mặt của người mới đến, quả thật có vài phần giống với Trì Tiêu Tiêu.
Điêu Xuyên đang rất kích động, hắn lại nghiêng người về phía họ, một mùi hương khó tả bao trùm lấy không gian chật hẹp khiến Trì mẫu dường như không thể hít thở, bầu không khí hiếm có đã hoàn toàn bị phá hủy.
Trì Tiêu Tiêu ngồi bất động trên ghế như khúc gỗ, ánh mắt thất thần, sắc mặt tái nhợt, mọi thứ đã tiêu tan, bầu không khí mà nàng dày công tạo ra đã trở thành bàn đạp cho Điêu Xuyên.
Người đằng sau quả nhiên không vừa mắt với nàng, hắn đã chặn hết con đường sống của nàng.
Những người xung quanh cũng bị thu hút bởi tiếng động, lần lượt nhìn sang họ với ánh mắt tò mò.
Điêu Xuyên ngoảnh mặt làm ngơ những lời bàn tán xung quanh, kiên quyết bảo Trì Tiêu Tiêu đưa tiền cho hắn, Trì Tiêu Tiêu im lặng, hắn liền la lối om sòm rồi ngồi bệt xuống đất lớn tiếng kêu gào.
"Không còn đạo lý nữa rồi, con gái mà lại bỏ mặc bố mình không lo."
"Sao ta lại khổ thế này, sinh ra một đứa con gái vô ơn."
Lời nói đảo ngược trắng đen khiến hai người vô cùng tức giận, Trì Tiêu Tiêu không kìm được nhìn Trì mẫu với ánh mắt cầu cứu, vẻ mặt vừa hốt hoảng vừa bất lực.
Mặc dù Trì mẫu không muốn nói chuyện với loại người như vậy, nhưng vì Trì Tiêu Tiêu nàng đành cắn răng nói:
"Tốt nhất ngươi nên rời đi, tiền của Tiêu Tiêu cũng đã bị ngươi lấy đi hết, ngươi còn muốn gì nữa? Nàng không báo cảnh sát là đã cho ngươi cơ hội rồi."
Điêu Xuyên tỏ ra không vui khi phát hiện có người đang ngăn cản mình, dáng vẻ khinh người đó trông thật chướng mắt.
“Bà già kia, ngươi tốt nhất nên im đi, lão gia đang nói chuyện với con gái, làm gì có chỗ để ngươi nói nhảm."
Trì mẫu trước nay sống trong nhung lụa nên làm gì từng nghe qua những lời nói dung tục như vậy, ánh mắt ngay lập tức tối sầm lại vì tức giận:
"Ta đã nuôi Tiêu Tiêu suốt hai mươi lăm năm, đương nhiên ta có tư cách ngăn cản ngươi."
Khi nghe thấy lời này, những người xung quanh liền đánh hơi được mùi hóng chuyện, họ lập tức dỏng tai lên chăm chú lắng nghe.
Người phục vụ đứng một bên lưỡng lự không biết nên vào hay nên ra, nếu là kẻ gây rối thì họ sớm đã đuổi hắn ra ngoài, nhưng người đàn ông này lại là bố của cô gái này, người phục vụ cũng không tiện xen vào chuyện gia đình họ.