Chương 79: Mẹ Và Con Gái 4
Điêu Xuyên bị chặn lại phía sau, cười khẩy:
"Ta không nói bậy. Lúc đó, ta đã chính tai nghe thấy con nhãi này gọi điện thoại và nói rằng đang nghĩ cách để về lại Trì gia, bảo người khác giúp nàng."
Hắn còn lặp lại lời nói lúc đó của Trì Tiêu Tiêu.
Nét mặt Trì Tiêu Tiêu biến sắc ngay lập tức, nàng nhớ lại mình đã từng gọi điện cho bạn bè vào nửa đêm và nhờ nàng ấy giúp nàng nghe ngóng tin tức của Vân Xu và Trì Châu, bạn bè vì không thấy ích lợi gì nên đã không chịu giúp đỡ. Trì Tiêu Tiêu đã nói mơ hồ vài câu rằng bản thân sẽ trở lại Trì gia, nàng không ngờ đã bị Điêu Xuyên nghe thấy.
Và lúc này hắn đã giáng cho nàng một đòn.
Trì Tiêu Tiêu không kịp che giấu sự kinh ngạc trên khuôn mặt, nó đã bị rất nhiều người khác nhìn thấy, Trì mẫu cũng đã nhìn thấy, ánh mắt nàng bỗng trở nên thất thần.
Trước đây Tiêu Tiêu không hề nói với nàng như vậy.
Đứa trẻ này vẫn luôn đóng kịch trước mặt nàng sao?
Nàng đã bị dắt mũi vòng vòng?
Đầu óc Trì mẫu hoàn toàn hỗn loạn, hết chuyện này đến chuyện khác xảy đến, kích động hết lần này đến lần khác, cổ họng nàng khó chịu như bị nghẹn cục chì, mọi thứ trước mắt cứ dần tối sầm lại, và rồi nàng không chịu được mà ngất xuống sàn.
Điêu Xuyên sững sờ, người phụ nữ này sao lại kích động ngất xỉu rồi?
Nghĩ đến thân phận giàu có của nàng, Điêu Xuyên sợ bị người khác làm khó dễ nên bèn bỏ chạy khi mọi người còn đang thất thần không biết làm gì, trước khi rời đi, hắn còn liếc nhìn Trì Tiêu Tiêu, lần này nàng đừng hòng quay lại được nữa.
Trì Tiêu Tiêu nhận ra ánh mắt đắc ý của hắn, ngồi xụi lơ xuống sàn như mất hết sức lực.
Hắn vẫn sẽ đeo bám lấy nàng.
Điều khiến Trì Tiêu Tiêu tuyệt vọng hơn là ngay trước khi xe cấp cứu đến, một vài "người quen" không biết xuất hiện từ lúc nào đã bước tới với nụ cười hóng hớt và lượn lờ trước mặt nàng để quay phim.
“Cô Trì, màn kịch hôm nay thật đặc sắc.”
Một giọng nói ác ý vang lên.
Những người này là cậu ấm cô chiêu nổi tiếng xấu tính trong giới, ngày trước Trì Tiêu Tiêu hoàn toàn không thèm ngó ngàng đến họ, nhưng bây giờ đến lượt nàng là người bị họ khinh thường.
Một người trong số đó đi vòng qua Trì Tiêu Tiêu, chậc lưỡi thở dài nói:
"Không ngờ kỹ năng diễn xuất của cô Trì lại tốt như vậy, không gia nhập làng giải trí quả là đáng tiếc, ấy thế mà lại có thể khiến cho mẹ của Trì tổng tức đến ngất xỉu."
“Đúng đó, nếu cô Trì muốn gia nhập làng giải trí, nói không chừng chúng ta có thể sẽ gặp lại nhau trong một bữa tiệc nào đó, có điều lúc đó chắc ngươi đang đứng sau một ông chủ nào đó nhỉ.”
Nói xong, một vài người đã cười phá lên.
Trì Tiêu Tiêu bị người khác chế giễu thật thảm hại, nếu nàng phản bác lại, họ sẽ càng tấn công mãnh liệt hơn.
Thật ra nàng biết rằng kế hoạch của mình đã tan thành mây khói. Những người này chắc chắn sẽ chuyển đoạn video vừa rồi cho người khác. Thành phố A sẽ không còn chỗ dung thân cho nàng nữa, mà Trì Châu cũng sẽ không cho phép nàng gặp lại Trì mẫu nữa, bây giờ nàng chỉ còn duy nhất một đường sống.
Đó là rời khỏi thành phố A.
Từ bỏ mọi thứ trong quá khứ và sống cuộc sống bình thường mà bản thân coi thường.
Trì Tiêu Tiêu biết rõ tiền bạc và quyền lực quan trọng thế nào, mặc dù nàng cũng rất ưu tú nhưng lại không đến mức xuất chúng, ngày trước vì có Trì gia làm chỗ dựa nên hào quang của nàng mới được nâng lên.
Nếu không có Trì gia, nàng sẽ không còn được sống một cuộc sống ung dung và thoải mái nữa.
Xe cấp cứu rời đi, trong lòng Trì Tiêu Tiêu chết lặng vì tuyệt vọng.
Vào ngày rời thành phố, Trì Tiêu Tiêu đã gọi điện mấy lần cho Trì Hiền và Trì phụ nhưng chỉ có mỗi Trì Hiền nghe máy. Hắn không hề nhắc đến chuyện của Trì mẫu, cũng không đả động gì đến chuyện của Điêu Xuyên mà chỉ bảo nàng sau này hãy sống thật tốt.
Ở nhà ga nhộn nhịp, dòng người qua lại như mắc cửi, có người lau nước mắt tiễn người thân ra đi, có người vui vẻ đón người thân về nhà, có người lại như đang hối hả bắt chuyến xe tiếp theo, ai cũng đều có cuộc sống của riêng mình.
Trì Tiêu Tiêu đứng một mình ở nhà ga, yếu ớt nhếch miệng và nở nụ cười như khóc. Nàng không biết tại sao bản thân lại thành ra thế này, sự xuất hiện của Vân Xu đã khiến cuộc sống của nàng rơi xuống đáy vực.
Từ một thiên kim tiểu thư bị đuổi ra khỏi thành phố A, từ việc được bố mẹ yêu thương đến từ chối gặp mặt, lẽ nào kiếp trước nàng mắc nợ gì Vân Xu sao?
Tiếng thông báo của nhà ga vang lên.
Trì Tiêu Tiêu đờ đẫn kéo vali đứng dậy, sau khi lên tàu, một bác gái bên cạnh đang trò chuyện với mọi người.
"Thím ba, ngươi có nghe nói nhà Tường Tử đã xảy ra chuyện không?"
"Ta có nghe nói, có phải Tường Tử mang sổ hộ khẩu và chứng minh thư bỏ trốn rồi không?"