Chương 80: Ác Mộng
"Đúng vậy, sau khi nghe tin, bố của hắn đã tức giận đến mức nằm liệt giường. Ta thấy cũng thật đáng đời, lúc nhỏ Tường Tử đã bị hắn ta ngược đãi thê thảm, bây giờ người ta lớn rồi, có thể cao chạy xa bay, để xem sau này còn ai phụng dưỡng hắn."
"Đúng vậy, bác sĩ dường như đã từng nói rằng bố của Tường Tử có dấu hiệu đột quỵ. Nếu xúc động quá mức sau này có thể sẽ không cử động được nữa, đúng là ác giả ác báo, ta thấy bây giờ hắn ta đã nhận quả báo rồi."
Nghe cuộc trò chuyện của họ, Trì Tiêu Tiêu bất chợt tự hỏi liệu trên đời có thật sự tồn tại vòng tròn nhân quả hay không, những thứ mà mẹ ruột của nàng đã đánh cắp cho nàng cuối cùng đã được trả lại cho chủ nhân thực sự của nó.
Bỏ đi, nghĩ đến những thứ này cũng không có ích gì, nàng đã không còn cơ hội xoay chuyển tình thế nữa rồi. Với tính cách của Trì Châu, bản thân nàng nhất định không thể nào quay về thành phố A được nữa chứ đừng nói đến chuyện trở lại Trì gia. Vài năm sau, e là Trì gia cũng sẽ không nhớ đến nàng nữa.
Đến cuối cùng, nàng chỉ có thể ghen tị nhìn Vân Xu được mọi người yêu thương và chiều chuộng, còn bản thân thì lại bị mọi người lãng quên.
Dần dần trở thành vũng bùn dưới làn mây trắng.
Điêu Xuyên nhanh chóng phát hiện ra không có ai nói cho hắn biết chỗ ở của Trì Tiêu Tiêu nữa. Hắn chỉ đành lang thang đầu đường xó chợ như một con ruồi đứt đầu và liên tục lẩn trốn bọn đòi nợ hung tợn.
Hai tháng sau, hắn vẫn bị bắt được.
Không có thu nhập, đến một bữa ăn rẻ nhất Điêu Xuyên cũng không mua nổi, hắn đói đến mức chỉ có thể đến lục thùng rác để tìm thức ăn còn thừa hòng thỏa mãn cơn đói. Trông hắn thê thảm như một con chuột hôi bị rớt xuống nước, đi đến đâu cũng khiến những người xung quanh xa lánh.
Dù vậy, hắn vẫn bị bọn đòi nợ phát hiện, Điêu Xuyên không hiểu tại sao họ vẫn có thể nhận ra hắn trong khi hắn bây giờ khác xa với trước đây, đầu tóc thì bết rít lộn xộn, sắc mặt phờ phạc như ma, trên người còn mặc chiếc áo khoác rách rưới.
Có lẽ người đó không chỉ muốn đối phó với Trì Tiêu Tiêu mà còn muốn xử lý hắn.
Điêu Xuyên không cam tâm, nhưng hắn không thể làm gì hơn.
Hắn bị đạp một cú xuống đất không đứng dậy được, mấy người xung quanh cầm gậy gỗ dày xông tới đánh tới tấp, cây gậy cứng đập mạnh vào người hắn khiến cơn đau dữ dội ập đến.
Trong cơn mê man, Điêu Xuyên nhìn thấy hình ảnh thị trấn nhỏ của trước đây, lúc đó, trong nhà hắn là người quyền lực nhất, hễ thấy có chút khó chịu thì hắn sẽ đấm đá vào vợ và con gái, sau này hắn thấy vậy vẫn chưa hài lòng bèn lấy thêm cái chài cán bột và cái ghế.
Hắn mê man nghĩ đến thì ra bị đánh bằng gậy lại đau thế này.
Ngay sau đó, cảm giác đau đớn thắt ruột thắt gan từ chân truyền đến, chân của hắn đã bị bọn đòi nợ đánh gãy, Điêu Xuyên liên tục kêu la thảm thiết, những người xung quanh lại vờ như không nghe thấy và tiếp tục đánh thật mạnh, cuối cùng vẫn nhờ một người qua đường thấy vậy nên đã báo cảnh sát.
“Lần sau nếu dám lừa bọn ta thì ta sẽ lấy mạng của ngươi!”
Tên cầm đầu ngoặm một miếng rồi dẫn đàn em rời đi.
Lúc Điêu Xuyên được đưa đến bệnh viện, hắn chỉ còn ít hơi thở, tính mạng vẫn miễn cưỡng giữ lại được, một chân vì không có tiền nên không thể chữa trị, chỉ đành chịu què, chân còn lại không bị gì nhưng vẫn không thể đi lại trong thời gian dài.
Đầu của hắn cũng bị va đập rất mạnh, thỉnh thoảng để lại những cơn đau đầu.
Sau khi Điêu Xuyên xuất viện, hắn may mắn tìm được người tốt giúp đỡ, hắn nói với đối phương rằng hắn có một đứa con gái thất lạc, vừa đưa ảnh cho bên kia xem hắn vừa cầu xin người ta giúp đỡ tìm con gái.
Sau màn kịch khóc lóc kể lể, người tốt bụng đó đã đồng ý.
Hắn giả vờ cúi đầu cảm ơn, trong lòng thầm nghĩ may mà hắn đã giữ lại bức ảnh của Trì Tiêu Tiêu, như vậy nếu người bỏ trốn rồi cũng không đến nỗi không tìm lại được.
Những tên đòi nợ sẽ không truy cứu khoản nợ đó nữa, Điêu Xuyên cũng không cần phải lẩn trốn, nhưng cuộc sống sau này của hắn mới là vấn đề, không một xu dính túi, hắn hoàn toàn không thể tiếp tục sống được nữa.
Nhất định phải tìm được Trì Tiêu Tiêu, nàng là con gái của hắn, phụng dưỡng hắn là điều nên làm.
Trì Tiêu Tiêu vẫn chưa có chỗ đứng vững chắc ở thành phố mới, nhưng ít ra nàng vẫn có học lực xuất sắc và vẫn kiếm được một công việc để kiếm sống qua ngày.
Thỉnh thoảng trong cơn mơ, sự đố kỵ không cam tâm vẫn đến xâu xé tâm hồn nàng, nếu năm đó mẹ nàng tàn nhẫn hơn một chút và khiến Vân Xu biến mất luôn thì tốt biết mấy.
Thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ, mọi thứ đều đã được định đoạt.
Hôm nay, Trì Tiêu Tiêu đi làm đúng giờ, ông chủ nói rằng có người đến tìm nàng. Nàng chưa kịp phản ứng thì một bóng người đầy ác mộng đã xuất hiện trước mặt nàng.
“Tiêu Tiêu, bố đến tìm con đây.”
Điêu Xuyên mặt đầy nếp nhăn toe toét mỉm cười giống như một con quái vật đang muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Cảm giác ớn lạnh dần lan ra khắp người Trì Tiêu Tiêu.