Chương 84: HE 2
Quý Thừa Tu nhẹ giọng dỗ nàng.
Vân Xu khó khăn đánh tan cơn buồn ngủ, từ từ di chuyển cơ thể dựa vào đầu giường.
Quý Thừa Tu ngồi ở mép giường chờ nàng tỉnh hẳn, ánh mắt không khỏi nhìn xuống vết đỏ trên bả vai nàng, vết màu đỏ kia cực kỳ giống hoa mai đỏ trên tuyết, vừa mê người vừa đẹp lộng lẫy, hắn dừng một chút, hơi ảo não, ngày hôm qua không nên làm đến quá muộn.
Khiến hôm nay Vân Xu khó tỉnh dậy.
Một lúc lâu sau Vân Xu mới lấy lại tinh thần, mờ mịt nói:
“Hôm nay sao phải dậy sớm? Có chuyện gì à?”
“Lúc trước không phải ngươi nói muốn đi du lịch à? Ta sắp xếp lại thời gian làm việc của mình một lần nữa, mấy ngày nay chỉ đi ra ngoài thả lỏng cùng ngươi.”
Quý Thừa Tu bất đắc dĩ nói.
“Buổi tối hôm trước ta còn nói với ngươi một lần.”
Có à?
Trong mắt Vân Xu hiện rõ câu hỏi, nhớ lại một chút, hôm trước nàng lúc nàng xem phim nhập tâm, hình như Quý Thừa Tu có nói chuyện gì đấy với nàng, lúc ấy bởi vì phim đang hay nên nàng gật đầu bừa, cũng không nghe rõ nói cái gì.
Được rồi, là lỗi của nàng.
Quý Thừa Tu vén sợi tóc rối vì ngủ của vợ mình ra đằng sau tai, lại hôn lên trán nàng rồi mới ra cửa chuẩn bị tiếp.
Chờ hai người đều chuẩn bị xong, tài xế đã chờ ở cửa sẵn, hành lý được cho vào cốp xe.
Vân Xu cảm thấy có chỗ nào đấy không thích hợp, trước khi ô tô khởi động, nàng đột nhiên hỏi:
“Khoan đã,chỉ hai người chúng ta đi du lịch thôi à? Thế Bách Bách phải làm thế nào bây giờ?”
Quý Thừa Tu hơi mỉm cười.
……
8 giờ.
Tiếng chuông cửa du dương vang lên.
Trì Châu mới vừa ăn xong bữa sáng, nhìn đồng hồ, giờ này ai lại đến nhà?
Từ sau khi Vân Xu kết hôn, Trì Châu mua luôn căn hộ ở bên cạnh bọn họ, ra khỏi cửa là đến nơi, thỉnh thoảng Xu Xu sẽ ăn cơm bên chỗ của hắn, nhưng đều là giữa trưa hoặc buổi tối.
Buổi sáng nàng không dậy nổi.
Trì Châu mở cửa, không có người, ngay sau đó cúi đầu nhìn, cậu bé đẹp trai má bánh bao đang đeo cặp sách, đôi mắt trông mong nhìn hắn.
“Cậu, chúc cậu buổi sáng tốt lành.”
Giọng nói trẻ con búng ra sữa vang lên.
Trì Châu vội vàng dắt cháu trai vào.
“Bách Bách, Sao sáng sớm đã đứng ở cửa rồi? Cha mẹ đâu?”
Bách Bách mặc một bộ âu phục nhỏ màu đen, nghe vậy dùng bàn tay nhỏ múp míp thịt móc một tờ giấy từ trong túi ra, đưa cho Trì Châu.
Trì Châu mở tờ giấy ra.
【A Châu, hôm nay là kỉ niệm sáu năm ta gặp Xu Xu, ta đưa nàng đi du lịch mấy ngày, không cần lo lắng, ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.
Mặt khác Bách Bách giao cho ngươi, thế giới hai người của cha mẹ không tiện mang theo trẻ con, bình thường lúc nào hắn cũng dính ngươi, tin rằng ngươi chắc chắn có thể chăm sóc tốt cho hắn.
Quý Thừa Tu.】
Khuôn mặt đẹp trai nghiêm túc của Trì Châu lập tức đen lại, tên Quý Thừa Tu kia đưa Xu Xu đi du lịch thế mà không báo cho hắn một câu, cứ thế mang người đi.
Chẳng lẽ còn ở ghim lần trước đi du lịch, mình luôn ở bên cạnh bọn họ?
Nhưng lần đó không phải vì địa điểm công tác đúng lúc trùng với địa điểm du lịch à? Hơn nữa Xu Xu cũng rất vui vẻ.
Thật đúng là người đàn ông có lòng dạ hẹp hòi, Trì
“Cậu ơi, cha nói hắn và mụ mụ muốn đi du lịch, mấy ngày nay bảo ta ở chỗ ngươi.”
Bách Bách túm vạt áo của Trì Châu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn chứa đầy sự vui vẻ, hắn cực kỳ thích cậu.
Tuy lúc nào cậu cũng giữ khuôn mặt lạnh lùng nhưng đối xử với hắn rất tốt.
Trì Châu xoa đầu nhỏ của Bách Bách, ánh mắt dịu dàng, đứa nhỏ này là máu mủ của Xu Xu, đương nhiên hắn rất yêu thương, Bách Bách cũng rất thân thiết với hắn.
Không giống với đứa bạn tốt đáng ghét cướp em gái đi tí nào.
……
Đến khi lên máy bay, cơn buồn ngủ lại lần nữa kéo tới, tối hôm qua Vân Xu không ngủ được bao nhiêu, buổi sáng lại chuẩn bị một lúc lâu, lúc này vừa mới ngồi xuống, mí mắt đã bắt đầu dính vào nhau.
Quý Thừa Tu bật cười, đưa người đến phòng ngủ trên máy bay để ngủ thêm một lúc.
Điểm đến của chuyến đi là một tòa đảo nhỏ ở nước ngoài, khí hậu quanh năm dễ chịu, phong cảnh tuyệt đẹp, mỗi năm chỉ nhận một số lượng du khách nhất định, vừa bảo đảm độ nổi tiếng, vừa bảo đảm cảm nhận khi du lịch.
Vân Xu ngủ một giấc, tỉnh lại đã tới khoảng không phận trên đảo nhỏ, nhìn từ cửa sổ nhỏ ra ngoài, cây cối xanh um tươi tốt gần như chiếm hơn nửa cái đảo nhỏ, biệt thự rải rác đứng sừng sững trong đó.
Bờ cát vàng đan chéo với nước biển màu xanh lam, đẹp như tiên cảnh.
Vân Xu thay một chiếc váy dài, bên trên mặc áo cộc tay ngắn màu trắng, đi chân trần hưng phấn bước đi giữa bờ cát và biển rộng, mắt cá chân trắng nõn cùng hạt cát màu vàng nâu tạo thành sự tương phản, giống như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Quý Thừa Tu đi theo sau nàng, mỉm cười nhìn chăm chú vào hình bóng nàng, vừa dịu dàng lại vừa say mê.