Chương 85: HE 3
“Thật đẹp, còn đẹp hơn trong video em xem lúc trước.”
Vân Xu tán thưởng nói, trong ánh mắt trầm tĩnh chứa chan niềm vui.
Quý Thừa Tu chậm rãi nói về truyền thuyết trên đảo nhỏ.
“Đảo này tên là Đảo Tình Nhân, truyền thuyết kể rằng đã từng có một đôi yêu nhau bị gia tộc phản đối, đi thuyền đào vong đến nơi này, bọn họ ở chỗ này an cư lạc nghiệp, nhưng ngày vui chóng tàn, người của hai gia tộc đuổi theo đến tận đây, muốn bắt hai người xử tử, dưới tình huống tuyệt vọng đó, đôi yêu nhau đã cầu nguyện với Hải Thần, Hải Thần bị cảm động bởi tình yêu của bọn họ tình yêu, ném nhóm người truy đuổi ra ngoài biển, cuối cùng đôi uyên ương sống hạnh phúc với nhau đến hết đời.”
Giọng nói của hắn dịu dàng hấp dẫn, khiến cả truyền thuyết bình thường cũng trở nên thú vị.
“Hải Thần này tốt bụng đấy chứ.” Vân Xu dứt khoát xoay người, đối mặt với Quý Thừa Tu.
“Cho dù là truyền thuyết trong nước hay nước ngoài cũng đều có rất nhiều câu chuyện có vị thần giúp đỡ tình yêu của người bình thường.” Quý Thừa Tu thấy nàng thích nghe, lại nói thêm.
Thủy triều rút đi, lại lần nữa dâng lên, Vân Xu nghe rất chăm chú, nhất thời không để ý, dẫm vào tảng đá trơn nhắn, cơ thể nghiêng về một bên, sắp ngã xuống mặt đất.
“Xu Xu!”
Quý Thừa Tu nhanh tay nhanh mắt bước lên đỡ lấy nàng, tay phải nhẹ vỗ về phần lưng nàng.
“Không sao cả, không sao cả.”
Vân Xu còn sợ hãi mà vỗ ngực, hù chết nàng.
“May mà ngươi ở bên cạnh ta.”
Cảm giác sợ hãi vơi đi, Vân Xu ỷ lại nhìn về phía chồng mình.
Nơi xa là đám người đang vui đùa ầm ĩ đám người, phía sau là biển rộng lớn, nhưng trong mắt Quý Thừa Tu lại chỉ hiện lên bóng dáng của một người.
Trên làn váy của nàng có thêm một tấm lụa mỏng, gió thổi qua nhẹ nhàng bay lên, vừa xinh đẹp vừa mịt mờ, giống như thần nữ Vu Sơn, khi ánh mắt cong cong của nàng nhìn vào hắn, Quý Thừa Tu nghĩ, không có chuyện gì hạnh phúc hơn chuyện này.
Buổi tối bãi biển còn náo nhiệt hơn cả ban ngày, vô số hàng rong bán đồ ăn vặt hải sản khai trương, bên trên đỉnh đầu ánh đèn đủ mọi màu sắc chiếu sáng đêm tối, mùi hương khiến mọi người thèm ăn tràn ngập ở trong không khí.
Vân Xu đeo chiếc kính râm to rộng, kéo Quý Thừa Tu từ hàng này đến hàng khác.
“Anh Quý, ta muốn ăn cái này!”
“Viên bạch tuộc kia nhìn ngon quá, muốn ăn!”
“Oa! Cái này nhìn trông hấp dẫn chưa kìa!”
Đi một vòng, trong tay Quý Thừa Tu cầm đầy đồ ăn vặt, đa dạng loại, không có cái nào lặp lại.
Hai người tìm một chỗ sạch sẽ ít người để ngồi ăn, Vân Xu chỉ ước được ăn hết tất cả đống đồ này, nhưng lại bị Quý Thừa Tu nghiêm khắc cấm.
“Không được, mỗi món ăn vặt chỉ có thể ăn một ít, ăn nhiều hải sản dễ bị đau bụng.”
Quý Thừa Tu kiên nhẫn khuyên.
“Xu Xu cũng không muốn lúc đi chơi lại bị bệnh đúng không?”
Vân Xu tiếc nuối gật đầu.
“Ăn đi, ăn xong còn dư lại để ta giải quyết, ăn ngon lần sau chúng ta lại mua.”
Vân Xu cầm đồ ăn vặt, nghiêm túc ăn, Quý Thừa Tu lấy khăn tay ra, cẩn thận lau nước sốt dính trên khóe miệng nàng, thỉnh thoảng đưa nước cho nàng, sợ nàng bị nghẹn.
Sau khi ăn xong, hai người ngồi ở ghế dài nghỉ ngơi.
Cách đó không xa có một đôi vợ chồng đầu tóc đã bạc, lúc đi ngang qua Vân Xu, bước chân bà lão dừng lại, ánh mắt nhìn về phía nàng, dùng vốn tiếng Trung eo hẹp từ từ nói: “Cô gái, chồng, của ngươi, rất yêu, ngươi.”
Trước đó bọn họ đã thấy đôi vợ chồng trẻ tuổi này, ánh mắt của người chồng gần như lúc nào cũng dán trên người vợ mình.
Ý cười trong mắt Vân Xu giống như nước mùa xuân, nhộn nhạo gợn sóng.
“Cảm ơn, ta biết.”
Quý Thừa Tu cũng lễ phép gật đầu với bọn họ.
Đôi vợ chồng đầu tóc lấm tấm bạc giơ ngón tay cái lên với bọn họ, vui tươi hớn hở rời đi, trước khi đi còn tặng Vân Xu một đóa hoa.
Liên tiếp ba ngày, mỗi ngày Vân Xu đều rất vui vẻ.
Nàng nghe được rất nhiều truyền thuyết hay ho, gặp được mặt trời mọc trên biển tráng lệ, ban đêm đi tầng thượng ngắm sao.
Buổi sáng ngày cuối cùng.
Vân Xu lại lần nữa kéo Quý Thừa Tu đi ra bờ biển, nàng rất thích này bờ cát này, chỉ là hôm nay đi đến vị trí cũ, đôi mắt Vân Xu trừng lớn, nàng buông btay chồng ra, chạy chậm đến một chỗ.
Làn váy tung bay phần phật khắp nơi như bay múa, giống bươm bướm vỗ cánh.
“Anh trai.” Nàng vui mừng nói.
“Ừm.” Ánh mắt sắc bén của Trì Châu dần dần mềm mại, giúp em gái sửa lại sợi tóc bay loạn.
Quý Thừa Tu bước nhanh đến, ngoài cười nhưng trong không cười.
“A Châu, sao ngươi lại tới đây, Bách Bách đâu?”
Hắn cố ý để con trai mình lại cho hắn ta.
Vân Xu cũng ngẩng đầu chờ hắn trả lời.
Trì Châu bình tĩnh tự nhiên nói:
“Bác trai bác gái nói quá nhớ cháu trai nên đón Bách Bách đi rồi, đúng lúc ta có chuyện phải đến bên này, tiện đến xem các ngươi luôn.”
Hóa ra là được cha mẹ đón đi rồi, Vân Xu yên tâm.
“Đúng là trùng hợp thật đấy, thế mà lại có công việc ở đảo du lịch.”
Quý Thừa Tu nói móc.