Cùng lúc đó, Kiều Phong, người đang nghe điện thoại ở đầu dây bên kia, đứng thất thần trong một trung tâm mua sắm, chiếc điện thoại trên tay đã vô tình rơi xuống đất.
“Tiên sinh, di động của ngài rớt kìa.” Một nhân viên vệ sinh hảo tâm đến nhắc nhở.
Kiều Phong nghe được lời này, mới quay đầu, mất hồn mất vía mà ngồi xổm xuống nhặt di động trên mặt đất.
Ngọa tào…
Mời vừa rồi mình đã nhìn thấy cái gì?!
Ánh mắt của thằng nhóc này trong rất tà ác…thiếu chút nữa là dọa hắn phát bệnh tim!!
Thành phố Giang Nam chỉ cách Thành phố Điện ảnh và Truyền hình Hoành Châu 300 km, Hứa Trăn cùng Chu Hiểu Mạn khởi hành vào buổi tối và đến Hoành Châu vào khoảng 9 giờ tối hôm đó.
Sau một đêm nghỉ ngơi, 8 giờ sáng hôm sau, Hứa Trăn đến địa điểm thử vai của đoàn làm phim "Máu Đào Kiếm": Khách sạn quốc tế Vạn Thịnh.
Đây cũng là nơi đầu tiên Thái Thực Tiễn mời hắn ăn cơm, trở lại chỗ cũ, Hứa Trăn không khỏi cảm thấy quen thuộc.
Sau khi vào sảnh khách sạn, nhân viên dẫn hắn đến một phòng họp nhỏ, chờ đến lượt thử vai. Tuy nhiên, khi đi vào bên trong, Hứa Trăn đã vô cùng ngạc nhiên trước cảnh tượng bên trong.
Hắn thấy trong phòng họp nhỏ lúc này đã có mười mấy người, hơn một nửa trong số họ mặc trang phục cổ trang hoặc quần áo luyện võ, một số còn đội tóc giả. Mặc dù một số người khác ăn mặc bình thường nhưng lại trang điểm rất "tà mị", kẻ mắt dày và đánh bóng mắt đậm khiến người ta thoạt nhìn không khỏi rùng mình.
Có một số khác, cầm dao, kiếm và các đạo cụ khác trên tay, một trong số chúng thực sự được phủ một lớp sơn vàng ...
Đó là thứ gì, “Kim Xà Kiếm”??
“Tiểu hứa, bên này!”
Có một số khác, với dao, kiếm và các đạo cụ khác trên tay, và một trong số chúng thực sự được phủ một lớp sơn vàng ...
Đang lúc ngẩn người, bỗng nhiên nghe thấy có người gọi mình, Hứa Trăn nhìn lại nơi phát ra tiếng kêu, liền thấy chính là Chung Đào.
Hôm nay Chung Đào mặc một chiếc áo khoác bình thường và không mặc cổ trang, dù có thoa một lớp kem nền dày trên mặt nhưng ít ra thì trông hắn ta vẫn rất bình thường.
Cuối cùng cũng vớt được người quen, Hứa Trăn vội vàng bước đến chỗ đối phương.
“Đào ca, sớm a.”
“Ừm, sớm.”
Hai người tươi cười chào hỏi.
Khi Hứa Trăn đến gần, Chung Đào nhìn hắn từ trên xuống dưới, không khỏi hơi nhướng mày.
Đúng là không uổng phí tâm tư của nhà tạo mẫu.
Hứa Trăn trang điểm trông rất nhẹ nhàng, khi nhìn từ khoảng cách hơn 5 mét, nó gần giống như mặt mộc. Tuy nhiên với kinh nghiệm nhiều năm vào nghề của Chung Đào, sao có thể không biết đây gọi là lõa trang.
So với bình thường, lông mày và khóe mắt của Hứa Trăn có vẻ anh khí hơn một chút, khuôn mặt và đôi môi cũng góc cạnh hơn. Một chút thay đổi tinh tế đã xóa đi nét trẻ con còn sót lại trên gương mặt không chút tỳ vết, khiến hắn trông trưởng thành hơn rất nhiều.
Bản thân Hứa Trăn rất hài lòng với cách trang điểm hôm nay.
Tuy nhiên, giá cả là...
Giá của bộ mỹ phẩm này tương đương với tiền vé máy bay khứ hồi cộng với tiền ăn ở cho hai người. Khi hắn nghĩ việc trang điểm cho mình còn đắt hơn là mạ vàng cho cơ thể của Đức Phật, Hứa Trăn cảm thấy trái tim mình đang rỉ máu.
Nhưng không có biện pháp.
Để không làm hại da nhiều nhất có thể, tất cả mỹ phẩm và sản phẩm chăm sóc da mà hắn sử dụng bây giờ đều là hàng cao cấp được Kiều Phong nhờ người mua cho hắn.
Không phải theo đuổi nhãn hiệu, mà theo đuổi thành phần hóa học thấp.
“Kẽo kẹt…”
Không lâu sau, trong phòng họp có một người khác đi vào, tất cả mọi người đều quay đầu lại, không khỏi bị người này hấp dẫn.
Trần Chính Hào!
Trụ cột của Hoa Ảnh truyền thông, diễn viên tuyến đầu Trần Chính Hào!
Hứa Trăn nhìn người này từ xa, hơi kinh ngạc, chỉ cảm thấy mặt thật so với trong hình cao hơn rất nhiều. Xét về đường nét khuôn mặt, Trần Chính Hào không bằng Nhâm Bằng Phi, người nổi tiếng ngang ngửa với hắn, thậm chí còn kém hơn Hạ Tuấn Ninh và các idol lưu lượng khác, nhưng hắn lại rất có mị lực, mang đến cho người nhìn một cảm giác hoài niệm.
Khách quan không đủ đẹp trai, nhưng chủ quan khiến người ta cảm thấy đẹp trai, cảm giác này rất độc đáo.
Sau khi Trần Chính Hào vào cửa, hắn ta nhìn xunh quanh, cười gật đầu với Chung Đào, sau đó ngẫu nhiên tìm một chỗ trống gần cửa ngồi xuống.
Chung Đào cũng mỉm cười đáp lại, xả giao lịch sự của hai người đến đây là kết thúc. Cho đến giờ phút này, Hứa Trăn rốt cuộc cũng mới thấy một chút mùi thuốc súng trong căn phòng họp nhỏ này.
Cuộc cạnh tranh thực sự có lẽ đã diễn ra giữa hai người, mà những người khác chỉ là đồng hành cùng bọn họ trên con đường này.
Thế nhưng…
Hứa Trăn nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Thử vai, chính là chuyện tràn ngập đầy bất ngờ.
Bạn có thấy không, những người giành chức vô địch lần lượt rớt khỏi đường đua, và một người chơi kín đáo đã có được tiếng cười cuối cùng?