“Đỗ đạo, bắt đầu chưa?”
Trong phòng thử vai, Thang Kiện, trưởng nhóm chuẩn bị cho "Máu Đào Kiếm" kiểm tra thời gian và nói: "Đã 9 giờ, tôi định gọi người vào?"
Đạo diễn Đỗ Thiên Sone xác nhận tình trạng camera phía sau, gật đầu nói: "Được rồi, bắt đầu đi."
"Theo thứ tự của danh sách, tôi sẽ gọi số 1 Trần Chính Hào trước."
Một lúc sau, nhân viên dẫn Trần Chính Hào đến phòng thử vai.
Ngồi ở phía ngoài cùng bên phải của bàn giám khảo, Thang Kiện chỉ vào xấp phong bì giấy kraft trên bàn và mỉm cười: "Chính Hạo, chúng ta sẽ quay một đoạn bất kỳ trong kịch bản.
"Tổng cộng có 37 phong bì, tương ứng với 5 đoạn ngắn, cậu chọn được đoạn nào thì diễn đoạn đó.”
Trần Chính Hào gật đậu, ra hiệu đã rõ.
Hắn bước tới bàn, tiện tay lấy một phần, mở ra, đưa cho giám định xem: "Đoạn thứ tư, Hạ Tuyết Nghi ăn canh sen do Ôn Nghi đưa, phát hiện có độc."
Đây là một câu chuyện xưa của Hạ Tuyết Nghi.
Phim kể về Kim xà lang quân vì trả thù gia đình Ôn gia nên đã bắt Ôn Nghi đi, nhưng không hiểu sao lại yêu cô gái con của kẻ thù và muốn cưới cô ấy làm vợ.
Nhà họ Ôn giả làm ngọc lụa tổ chức tiệc cưới cho hai người, nhưng vào đêm trước tiệc cưới, họ đã mượn tay của Ôn Nghi đưa cho Hạ Tuyết Nghi một bát canh sen độc.
Thang Kiện đặt tay lên đồng hồ và nói với Trần Chính Hào: "60 giây để chuẩn bị."
Trần Chính Hào nhìn thoáng qua nội dung trên tờ giấy, đặt nó lại rồi đi đến trung tâm của phòng thử vai.
“Có gì mà sung sướng như vậy?” Hắn ngồi vô cùng thư thái trên ghế xoay trong phòng, miệng nụ cười nhẹ và nói: “Thợ may đã gửi áo cưới cho ta rồi à?
Nữ trợ lý ở bên cạnh nói vọng vào: "Làm sao có thể có nhanh như vậy, ngày hôm qua chỉ mới đo kích thước.
"Nào, uống canh sen đi."
Hai người thản nhiên trò chuyện trong vài câu, nhưng đột nhiên, vẻ mặt của Trần Chính Hào tối sầm lại. Môi hắn khẽ run, hai tay nắm chặt thành ghế xoay, ngẩng đầu nói: "Ôn Nghi, nàng..."
Khi anh nói, sự dịu dàng trong mắt hắn dần phai nhạt, thay vào đó là sự chua xót và tuyệt vọng: "Ngay cả nàng cũng hại ta!”
“….”
Ngồi bên ngoài theo dõi, đạo diễn Đỗ Thiên Sơn nhìn thấy cảnh này và âm thầm vẽ một hình tam giác nhỏ trước tên Trần Chính Hào trong danh sách.
Ừm, không tồi.
Dưới danh tiếng uy tín, kỹ năng diễn xuất của Trần Chính Hào thực sự tốt và rất lôi cuốn.
Một lúc sau, phân đoạn thử vai kết thúc, Đỗ Thiên Sơn hỏi ngắn gọn vài câu, chẳng hạn như hiểu vai diễn như thế nào, kịch bản cần những gì,…rồi để hắn ta rời đi.
Người tiếp theo chính là Chung Đào.
Thật trùng hợp, cảnh hắn diễn cũng lại là phân đoạn uống canh sen. Tuy nhiên, một số giám khảo trong phòng không thể không nhìn nhau khi hắn thực hiện phân đoạn này.
Ừm, nên nói như thế nào đây…
Cảm xúc của Chung Đào rất trọn vẹn, lời thoại của cũng rất xuất sắc, hơn nữa sự chuyển đổi cảm xúc giữa một vài câu được xử lý rất đẹp. Nếu chỉ nhìn vào một mình hắn, đây chắc chắn là một màn trình diễn rất tốt. Tuy nhiên, nếu so sánh với cảnh vừa rồi của Trần Chính Hào, sẽ khó tránh khỏi cảm thấy…
Trần Chính Hào bị người mình yêu lừa dối khiến người xem cảm thấy được sự đau khổ bên trong hắn. Còn phiên bản của Chung Đào…
Ai, quả nhiên là một kẻ xấu xa.
Sau khi Chung Đào rời đi, đạo diễn Đỗ Thiên Sơn đã trực tiếp vẽ một dấu thập lên tên của hắn.
Các trợ lý đạo diễn khác không khỏi cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng không có cách nào.
Vị trí, bề ngoài, độ tuổi, đều rất phù hợp với nhân vật…
Thế nhưng chỉ trong nháy mắt đã bị hạ gục.
Không có chỗ để so sánh, vì vậy bọn họ chỉ có thể nhịn đau từ bỏ.
Diễn viên thứ ba tham gia thử vai là Quách Uy, một diễn viên tuyến ba trầm tính.
Tuy danh tiếng kém xa so với hai vị trước đó, nhưng hắn lại là nam thần cổ trang nổi tiếng trong ngành, ảnh chế trên màn ảnh của hắn rất được lòng các fan biên tập.
Quách Uy biết lợi thế của bản thân, vì vậy hắn đã đến buổi thử vai hôm nay trong một bộ trang phục cổ trang đầy đủ.
Áo xanh lỗi lạc, tóc dài phiêu phiêu, một đôi mắt phượng mang theo ý cười.
Xét về ngoại hình, hắn thực sự có thể được gọi là "Vị trọc thế phiêu phiêu giai công tử, nam nhân trong mộng."
Ngay khi Quách Uy bước vào phòng thử vai, Đỗ Thiên Sơnvà những người khác cảm thấy mắt mình sáng lên.
Khí chất này thật xuất chúng!
Trách không được, lúc trước Đông Nhạc Điện Ảnh thà rằng gánh vác nguy hiểm, cũng hy vọng có thể mời hắn tới diễn nhân vật Ngọc Lang Giang Phong.
Nếu như để hắn hóa trang thành Giang Phong, quả thật vô cùng hợp, đồng thời diễn Hạ Tuyết Nghi cũng không hề kém cạnh.
Quách Uy bốc được phân cảnh số 1: Tán tỉnh Hà Hồng Dược ở Ngũ Độc giáo.
Hắn xuất thân từ đường phố, kỹ năng diễn xuất chỉ ở mức trung bình, nhưng tính khí phóng túng, lãng tử và tra nam đều được hắn nắm bắt rất rõ.
Sau màn biểu diễn, Đỗ Thiên Sơn hỏi hắn làm thế nào mà hiểu được tình cảm của Hạ Tuyết Nghi dành cho Ôn Nghi, nhưng ngược lại hắn luôn bội tình bạc nghĩa của Hà Hồng Dược.
Quách uy mỉm cười đáp: “Ừm…Tôi có thể lý giải lựa chọn của Hạ Tuyết Nghi.
"Hà Hồng Dược xuất thân trong môn phái ngũ độc, khiến người đời vừa nhắc đến đã sợ vỡ mật. Cô có võ công cao cường và sử dụng độc dược rất giỏi, trên tay cũng không biết đã dính qua bao nhiêu máu tươi.
"Hạ Tuyết Nghi để lại một nữ nhân như vậy mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, bởi vì cô là người mạnh mẽ, bá đạo, dù ai bỏ rơi ai, cô ấy đều có thể ngẩng cao đầu sống.
“Nhưng Ôn Nghi thì không giống vậy.
"Cô ấy là một cô gái khuê phongg không biết gì và không hiểu gì, bởi vì bị Hạ Tuyết Nghi bắt cóc mà bị người đời phỉ nhổ. Hạ Tuyến Nghi rất thương tiếc và yêu thích không buôn, cho nên mới muốn chăm sóc cả đời cho cô ấy
“Do đó, tôi cảm thấy Hạ Tuyết Nghi thật ra là một người có nội tâm mềm mại.”