Chương 71: [Dịch] Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Sư Phụ Của Hứa Trăn

Phiên bản dịch 5318 chữ

Kiều Phong căn môi, khóc không ra nước mắt, hắn vẫn đi sát phía sau, đợi đến khi tới gần đỉnh núi, cái mạng này của hắn rất nhanh chỉ còn nữa cái.

Hắn thở hổn hển, hít lấy hít để không khí khô hanh trên núi, vừa muốn tiếp tục đuổi theo, nhưng mới ngẩng đầu một cái, đã thấy Hứa Trăn ngơ ngác đứng ở trên đỉnh núi, không hề nhúc nhích.

"A Trăn?" Kiều Phong thử thăm dò kêu một tiếng.

Hứa Trăn không có trả lời hắn, lại đột nhiên mở rộng bước chân, lao nhanh về phía trước!

"Ai, đừng chạy, cẩn thận té!"

Kiều Phong thấy thế, liền vội vàng đuổi theo, ai ngờ lúc chạy lên đỉnh núi, hắn cũng không nhịn được ngạc nhiên mà dừng bước.

Cách đó không xa, ngay dốc sườn đồi là một ngôi chùa nhỏ cũ nát. Con đường đá phía trước chùa được quét dọn sạch sẽ, phía sau chùa là một vườn rau nhỏ, có hàng rào cao đến nửa người bao quanh, nhìn qua liền biết có dấu tích sinh hoạt của con người.

Nhưng mà. . .

Lúc này, gian nhà chính của ngôi chùa đã bị sập xuống!

Mái ngói xám đen sụp xéo xuống đất, nhìn từ xa toàn bộ ngôi chùa gần như tan hoang!

"Sư phụ! Sư phụ! !"

Hứa Trăn vội vả chạy đến trước chùa, hắn đẩy cảnh cửa ra, chạy xung quanh trong sự hoảng loạn, tìm kiếm bóng dáng của sư phụ trong gian phòng chưa bị sập.

Nhưng, cái gì cũng không tìm được.

Hắn hoảng loạn nghĩ muốn mở cánh cửa của gian nhà chính đã bị sập, nhưng chỉ nghe một tiếng “cạch”, mái ngói vốn đã bị sập xuống không ít, thình lình rơi xuống mấy viên ngói nhỏ, suýt nữa thì đập trúng hắn.

“Đừng đứng ở đấy, mau ra ngoài trước đã.”

Một màn vừa rồi khiến cho Kiều Phong bị dọa đến hoảng sợ, hắn lảo đảo chạy ra ngoài miếu, gào thét về phía Hứa Trăn: "A Trăn, cậu đừng có gấp, sư phụ của cậu nhất định không có ở nơi này!

"Hãy nhìn dây treo bên ngoài xem, nó chắc đã bị sập trong quá trình xây dựng!

“Sư phụ của cậu không có điện thoại sao? Trước tiên cứ liên hệ với ông ấy đã!”

Sư phụ có điện thoại.

Nhưng khi Hứa Trăn gọi điện cho ông ấy thì lại không có người đã tiếp.

Hai người đành phải vội vã xuống núi theo đường cũ, chạy đến ủy ban thôn của một làng gần đó để hỏi thăm thì mới biết:

Ngôi chùa đã bị sập gần nửa tháng.

Sư phụ của Hứa Trăn không có ảnh hưởng gì và cực kỳ an toàn, hiện giờ ông ấy đang tạm ở chùa Pháp Vân trên huyện.

Hứa Trăn: ". . ."

Chuyện quan trọng như vậy, tại sao lại không nói với hắn một tiếng?

Rõ ràng mỗi ngày hắn đều gửi tin nhắn báo bình an cho ông!

Trên đường đi lên huyện thành, hắn hữu khí vô lực, co quắp ngồi ở bên cạnh ghế tài xế, quay đầu nhìn ra cửa sổ bên ngoài.

Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, Kiều Phong nói: "Tôn sư xưng hô như thế nào? Bao nhiêu tuổi? Thân thể còn khỏe mạnh không?”

Hứa Trăn đờ đẫn nói: "Pháp hiệu của sư phụ là “Liễu Nhiên”, năm nay 67 tuổi, thân thể còn khỏe, chỉ là đi đứng không quá linh hoạt, mắc một số bệnh về phong thất.”

Kiều Phong hỏi tiếp: "Ngoại trừ Liễu Nhiên đại sư thì trong chùa còn có ai không?”

Hứa Trăn lắc đầu đáp: "Không có, khi còn nhỏ, trong chùa còn một vị lão trụ trì, nhưng ông ấy đã viên tịch trước đó vài năm.

"Tam sư thúc mấy năm trước hoàn tục,

"Đại sư bá vì thân thể không tốt, cho nên con gái của ông ấy đã đưa ông xuống núi để trị bệnh.

"Hiện tại trên núi chỉ còn hai người chúng tôi.”

Nói xong, Hứa Trăn thở dài rồi mở miệng nói tiếp: "Lúc tôi đi, có khuyên sư phụ đến chùa Pháp Vân để ngủ tạm, nhưng ông ấy không chịu, lần này thì được rồi…”

Kiều Phong ngượng ngùng cười một tiếng, không có tiếp lời.

. . .

Ước chừng hơn một giờ sau, hai người lái xe về tới huyện thành.

Bởi vì thời gian quá muộn, cho nên Hứa Trăn cũng không thể không biết xấu hổ mà đến quấy rầy chùa của người ta.

Hai người tìm một nhà trọ bên trong huyện thành để ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau mới vội vả đến chùa Pháp Vân.

Kiều Phong đứng ở bên ngoài chùa nhìn sơ qua một lượt, vô cùng cảm khái.

Nhìn xem!

Ngôi chùa lớn của người ta hoàn toàn khác với tòa miếu nhỏ cũ nát trên núi!

Lưng tựa Thương Sơn, tường cao, ngói vàng, có hàng chục bậc thang đá trắng phía trước ngôi chùa, hai bên cửa còn có hai con sư tử đá đứng thẳng uy phong lẫm lẫm, vừa nhìn liền thấy khí thế mười phần.

Hai người sau khi vào cửa, thì được mấy vị tăng nhân mặc áo bào màu vàng đứng ở cửa chính phát cháo, Kiều Phong vừa vặn chưa ăn sáng, cho nên tiện tay nhận lấy một bát.

Trong lúc Kiều Phong đang húp cháo sùm sụp, Hứa Trăn đã tìm được sư phụ của mình dưới sự giúp đỡ của các vị tăng nhân.

Lúc này, Liễu Nhiên hòa thượng đang đứng ở trong sân lớn, dẫn theo một đám hòa thượng trẻ tuổi, luyện đánh quyền.

Trời rất lạnh, lão nhân gia chỉ mặc một chiếc áo tăng bào bằng vải lanh, nhưng thần sắc lại khá tốt, trên khuôn mặt tràn đầy hồng quang, tràn đầy khí thế.

Hứa Trăn tận mắt nhìn thấy sư phụ bình an vô sự, lúc này mới yên tâm.

Hắn thấy mọi người đang đánh bài la hán quyền mà bình thường hắn hay luyện tập, thế là liền cởi áo khoác và đứng vào đội hình để luyện tập theo.

Sau mười mấy phút, một bộ quyền đã đánh xong.

Liễu Nhiên hòa thượng nhìn thấy đồ đệ ngốc nhà mình, liền cười cười, hướng về phía hắn, vẫy vẫy tay: "Thủ Chân, mau tới đây!"

Thủ Chân là pháp danh của Hứa Trăn.

Hứa Trăn hiện giờ chưa vào giới, cho nên danh tự này cũng không có ý nghĩa thực tế, chỉ là ngày thường vẫn hay gọi thế mà thôi.

Liễu Nhiên hòa thượng dẫn hắn đến một thiền phòng gần đó, quen cửa quen nẻo lấy ra hai Bồ Đoàn (dụng cụ để Toạ thiền), sư đồ hai người mỗi người một cái.

Bạn đang đọc [Dịch] Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế của Đào An Dật

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    48

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!