Chương 72: [Dịch] Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế

Quá Khứ Của Sư Phụ

Phiên bản dịch 5621 chữ

"Dầm và cột của chủ điện đều bị hư móng, lúc vi sư tìm người đến để sửa chữa thì không có biết, suýt nữa là xảy ra chuyện."

Ngữ khí của Liễu Nhiên bình thản khi nói về nguyên nhân ngồi chùa vị sập: " Rất may là các biện pháp an toàn của đội thi công đã được thực hiện tốt, không ai bị thương, nhưng mái nhà tạm thời không thể sửa chữa được.”

Hứa Trăn hỏi: "Vì không đủ tiền sao?"

Liễu Nhiên lắc đầu nói: "Tiền còn thừa rất nhiều, nhưng việc xây lại và sửa chữa hoàn toàn không giống nhau, phải đi đến các bộ phận liên quan để xin thủ tục, vô cùng phiền phức.”

Nói xong, ông quay đầu nhìn một lượt chung quanh, rồi nói tiếp: "Tuy nhiên, xây hay không xây cũng không quan trọng, vi sư ở chùa Pháp Vân cũng rất rốt.

"Luận theo bối phận, trụ trì của nơi này là sư thúc tổ của con.

"Vi sư mỗi ngày đều luyện quyền, giảng kinh, cuộc sống cũng không khác gì ở chúa Mây Kha. Hơn nữa. . ."

Nói đến đây, ông nhẹ cười, nói tiếp: "Vi sư già rồi, sống ở đây, con cũng có thể an tâm.”

Nghe nói như thế, Hứa Trăn giật mình.

"Sư phụ, con. . ." Hắn há hốc mồm, do dự trong chốc lát, sau đó nói, "Đồ nhi có một chuyện muốn nghe sư phụ khuyên bảo.”

Dứt lời, hắn liền đem cuộc sống trong một tháng qua kể hết cho sư phụ nghe.

Bao gồm cả chuyện anh em sinh đôi là diễn viên, còn hắn thì đang bất đắc dĩ trở thành thế thân, cùng với chuyện có một công ty giải trí đang ngõ ý muốn ký kết hợp đồng của mình.

Để chứng minh, hắn còn mở đoạn trailer của « Dạ Vũ Giang Hồ » để cho sư phụ xem. Liễu Nhiên hòa thượng có chút hăng hái tiếp nhận điện thoại, ấn mở video, sau đó không khỏi cười nói: "Chà, công phu gần đâu của Thủ Chân có tiến bộ nha.

"Nhìn cảnh diều hâu xoay người này, nữa năm trước con còn chưa làm được hoàn hảo như vậy, xem ra không có trộm lười biếng.”

Hứa Trăn nghe được sư phụ khích lệ, trên mặt lập tức nở nụ cười vô cùng mừng rỡ.

"Ừm. . . Xem ra, con rất thích diễn kịch?" Liễu Nhiên hòa thượng nhìn thần sắc Hứa Trăn, nói, "Thích thì làm đi, sao phải do dự?”

Hứa Trăn cúi thấp đầu, đáp lại: "Nhưng, con từ trước đến này đều lấy con đường tu hành là mục đích…”

"Con đang lo lắng cho vi sư sao?" Liễu Nhiên hòa thượng ngắt lời.

Hứa Trăn sửng sốt một chút, cúi đầu không nói.

Liễu Nhiên đáp: "Con không cần lo lắng cho vi sư, hiện tại ta đang sống rất tốt,

"Bây giờ ta hỏi con một vấn đề, vì sao con lại muốn xuất gia?”

Hứa Trăn do dự chốc lát, rồi mở miệng đáp: "Sống trong núi vô cùng thanh tịnh, không tranh quyền thế, con cũng rất yêu thích cuộc sống như vậy.”

Liễu Nhiên cười cười lắc đầu.

"Hôm nay, vi sư không thiền cùng con, mà là cùng con tâm sự về con đường xuất gia.”

Nói xong, Liễu Nhiên ngồi ngay ngắn, nghiêm mặt nói: "Vi sư đã từng giết người.”

Hứa Trăn đột nhiên ngẩng đầu lên.

Liễu Nhiên nhìn ánh mắt kinh ngạc của hắn, cũng không có né tránh mà tiếp tục nói: "Lúc trước ta là giáo viên thể dục trung học, coi như có một gia đình mỹ mãn.

"Thẳng đến một ngày, ta đột nhiên phát hiện vợ của mình có người đàn ông khác ở bên ngoài, hơn nữa con trai cũng không phải của ta.

"Vốn dĩ hai bên đã thương lượng xong chuyện ly hôn. Kết quả có một ngày, ta uống quá nhiều rượu, không cẩn thận lại trở về nhà cũ.”

"Ta thấy cô ấy ra mở cửa, còn người đàn ông kia thì ngồi trên chiếc ghế Sofa mà ta vẫn hay ngồi, lúc đó ta nóng giận đến mất bình tĩnh cho nên đã dồn sức đánh cô ấy.

“Tên đàn ông kia nhìn thấy ta hung hãn như vậy liền không dám ngăn cản mà trực tiếp bỏ chạy.”

Nói đến đây, Liễu Nhiên thở dài một tiếng: "Ta đã đánh chết cô ấy, sau đó bị phán quyết mười lăm năm tù.

"Chờ lúc đi ra, cha mẹ đều đã qua đời, những thân thích khác tránh ta còn không kịp.

"Khi đó ta cảm thấy trên đời này đã không còn chuyện gì để mình lưu luyến.

"Cho nên ta lựa chọn xuất gia."

Liễu Nhiên nói xong, ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt của đồ đệ nhà mình: "Con còn trẻ, sao lại có chuyện khiến con phiền lòng?”

Sau khi nghe câu chuyện này, Hứa Trăn ngây ngẩn cả người. Hắn cho tới bây giờ cũng không biết sư phụ lại có một quá khứ như vậy.

Từ khi hắn bắt đầu biết chuyện, sư phụ đã là hòa thượng, hắn hưa bao giờ nghĩ về việc sư phụ là người như thế nào trước khi xuất gia.

Liễu Nhiên thấy hắn do dự, khẽ cười nói: "Hài tử, ta đã nuôi lớn con bởi vì ngã phật từ bi, chứ không phải muốn tìm truyền nhân cho ngôi chùa.

"Hiện giờ con đã trưởng thành, cho nên ta muốn con đi xuống núi để hưởng qua cuộc sống hồng trần thế tục.

"Thương tích đầy mình cũng không sao, quang mang vạn trượng cũng được, con phải tận mắt nhìn ra thế giới này rồi hãy đưa ra quyết định có muốn xuất gia hay không?

"Nhập thế, chưa chắc không phải là một loại tu hành."

Hôm đó, Hứa Trăn vẫn ở lại chùa Pháp Vân cho đến buổi chiều.

Tảo khóa, nghe kinh, lễ phật, ra toà. . .

Tất cả các loại công việc không khác gì lúc trước ở chùa Mây Kha, chỉ ngoại trừ ở đây có nhiều nhà sư hơn và đại sảnh đường cũng lộng lẫy hơn.

Buổi chiều lúc gần đi, Kiều Phong cũng liên hệ với tăng nhân ở nơi này và quyên góp một số tiền hương hỏa.

Cụ thể bao nhiêu, Hứa Trăn cũng không rõ ràng, hắn chỉ biết lúc bọn họ rời đi, trụ trì của chùa Pháp Vân đã tự mình đi tiễn, thái độ vô cùng hòa ái thân cận, lôi kéo một đống thiền ngữ mà bọn họ nghe không hiểu.

Sư phụ ở bên cạnh cũng sắc mặt rạng rỡ, cằm vểnh lên rất cao, khuôn mặt vô cùng tự hào.

Hứa Trăn hồ nghi nhìn thoáng qua Kiều Phong.

Nói cách khác, người đại diện có thể kiếm nhiều tiền như vậy sao?

Tiền thuê mình diễn « Dạ Vũ Giang Hồ », sống ở Hilden, lại quyên góp hương hỏa cho chùa miếu…

Hay họ có lý tưởng cao cả và không quan tâm đến tiền bạc?

Hứa Trăn không biết, cũng không có hỏi nhiều.

Dù sao người ta thích tiêu tiền, nhưng họ cũng không tiêu tiền của tôi.

Bạn đang đọc [Dịch] Bần Tăng Không Muốn Làm Ảnh Đế của Đào An Dật

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    50

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!