Hai nhóm người đứng ở đại sảnh võ quán Hồng Xuyên giằng co. Nguyên bản bày ở trong đại sảnh một ít thiết bị đồ dùng gì đó đều bị người ta thô bạo đẩy qua một bên.
Trong đó một phe trên người mặc võ phục màu đỏ thẫm, sau lưng in ấn một chữ "Xuyên" thật to.
Đám người này đứng ở bên trong đại sảnh, trước mặt bày một cái ghế dựa, trên ghế ngồi một vị nam nhân trung niên mặt chữ điền, tướng mạo uy nghiêm.
Từ tướng mạo và khí thế mà xem thì đây hẳn là quán chủ Nghê Hồng Xuyên của võ quán Hồng Xuyên, là một vị võ giả cấp bốn thành danh đã lâu ở thành phố Bạch Hà.
Nhưng lúc này Nghê Hồng Xuyên tựa hồ đã bị thương không nhẹ, sắc mặt cùng môi đều hơi trắng bệch, lại có động tác đưa tay che ngực.
Còn có hai người gồm một nam một nữ đứng bên cạnh Nghê Hồng Xuyên, một người trong đó là Nghê Sương mà Lục Thánh quen biết, người còn lại là một thanh niên thấp gầy thì hắn chưa từng thấy qua.
Người của võ quán Hồng Xuyên không nhiều lắm, hơn nữa cơ hồ trên thân mỗi người đều mang theo một chút thương tích. Có người chỉ là mặt mũi bầm dập, có người thậm chí trên tay hoặc trên chân còn bang bó thạch cao.
Đám người của võ quán Hồng Xuyên mang dáng vẻ như tàn binh hư nhược, ở phương diện khí thế đã kém xa so với đám gia hỏa mặc võ phục màu lam đậm.
"Lâm Thiết Sơn, các ngươi làm như vậy có phải là quá đáng một chút hay không? Võ quán Hồng Xuyên chúng ta đã đáp ứng trong vòng một năm không hề tuyển nhận học viên, vậy ngươi còn muốn thế nào nữa?" Nghê Hồng Xuyên nhìn chằm chằm vào một nam tử mặc võ phục màu đen đối diện, trầm giọng mở miệng chất vấn.
Nam tử mặc võ phục màu đen thân cao gần hai mét, làn da đen sì, trên người cơ bắp hiện ra như những khối nham thạch, tướng mạo hung ác, hai mắt tỏa ra hàn quang, tựa như một con hắc hổ uy phong.
Đám người mặc võ phục màu xanh đậm kia mơ hồ do nam tử mặc võ phục màu đen này cầm đầu.
Khi hắn nghe Nghê Hồng Xuyên nói vậy thì liền nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng noãn chỉnh tề.
“Nghê quán chủ, hôm nay chúng ta không bàn chuyện làm ăn, chỉ bàn về võ đạo.”
“Võ quán Thiết Sơn chúng ta hôm nay cố ý tới đây để lãnh giáo võ quán Hồng Xuyên các ngươi.”
"Lâm Thiết Sơn, ngươi đã là võ giả cấp 4, lại thừa dịp cha ta bị thương mà đi lên khiêu chiến, ngươi còn có chút mặt mũi nào nữa hay không?" Nghê Hồng Xuyên còn chưa lên tiếng thì Nghê Sương bên cạnh đã mắng ra tiếng.
Lâm Thiết Sơn cười ha hả, nói: "Nghê tiểu thư nói chuyện thật có ý tứ. Giới võ đạo khiêu chiến mà chẳng lẽ còn muốn xem ngày nữa sao? Cha ngươi bị thương là chuyện của hắn, ta tới khiêu chiến là chuyện của ta."
“Võ quán Hồng Xuyên các ngươi đã dám đem bảng hiệu ra treo thì phải tùy thời làm tốt chuẩn bị tâm lý bị người ta đập nát đi!"
Vừa nói xong, trên người Lâm Thiết Sơn liền thả ra một cỗ khí thế, ép cho đám người của võ quán Hồng Xuyên sắc mặt khẽ biến, nhao nhao lui về phía sau vài bước.
Nghê Hồng Xuyên sắc mặt nhợt nhạt như nước, chậm rãi gật đầu nói:
"Ngươi nói không sai, bảng hiệu đã treo ra thì phải có năng lực bảo trụ."
“Nghê Hồng Xuyên ta hai mươi năm trước đi tới thành phố Bạch Hà lẻ loi một mình, toàn bộ đều dựa vào một đôi thịt quyền đánh ra phần cơ nghiệp này. Lúc trước ta có thể thì hiện tại ta cũng có thể.”
Nghê Hồng Xuyên mạnh mẽ đứng lên, trên mặt nhanh chóng dâng lên một vệt ửng đỏ mất tự nhiên.
Hắn vốn là trong người có thương tích, lần này càng là tác động đến thương thế, trực tiếp ho khan mãnh liệt.
“Cha!”
“Sư phụ!”
Nghê Sương và thanh niên gầy gò thấy vậy vội vàng đưa tay đỡ lấy Nghê Hồng Xuyên, trên mặt tràn đầy lo lắng.
“Không có việc gì......” Nghê Hồng Xuyên đưa tay ngăn cản tay hai người, lắc đầu ý bảo mình không có gì đáng ngại.
Lâm Thiết Sơn thấy vậy liền cười rộ lên, lạnh lùng nói: "Nếu không có bản lĩnh da trâu thì ngươi cũng đừng thổi phồng lớn như vậy. Vị võ giả cấp hai mười bảy tuổi kia mà Nghê Hồng Xuyên ngươi có thể dạy ra được sao? Ngươi bị người ta đánh cho tàn phế cũng đáng đời.”
"Ta đã sớm nói Lục Thánh không phải là học sinh của cha ta, hắn chỉ là hội viên của võ quán chúng ta mà thôi!" Nghê Sương cố gắng giải thích.
Lâm Thiết Sơn khoát khoát tay, tỏ ra mặc kệ nói:
"Ta mặc kệ những thứ này, ta chỉ biết là các ngươi đã mượn danh tiếng của tiểu tử Lục Thánh kia để đoạt đi một nửa mối làm ăn của mấy cái võ quán chúng ta."
“Các ngươi đã dám thò móng vuốt vào trong túi của chúng ta thì cũng đừng trách chúng ta chặt đi móng vuốt của các ngươi.”
“Học viên của các ngươi tự động rút thẻ tới võ quán chúng ta thì ngươi còn trách được ai chứ?” Nghê Sương hỏi ngược lại.
“Ta biết, cho nên chúng ta mới quyết định dỡ bỏ bảng hiệu của võ quán Hồng Xuyên các ngươi. Sau khi võ quán của các ngươi sụp đổ thì đám học viên sẽ không có chỗ để tới học võ, vậy tự nhiên sẽ trở lại võ quán của chúng ta.”
“Ngươi......” Nghê Sương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng một câu cũng không nói nên lời.