- Trương sao?
Cẩu Nhi suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
- Sau này ta chính là Trương Mính Đính!
- Hừm, rất tốt!
Phương Tịch gật đầu, bỗng nhiên cảm thấy Trương Tuấn Minh này, ở trên thế giới lại có hương hỏa kéo dài.
Cái này chính là cổ nhân theo đuổi a.
- Ha ha... Đáng tiếc loại kéo dài này chỉ là giả tạo!
- Gia tộc, huyết mạch, tinh thần kéo dài, lưu danh sử sách... Cũng không bằng mình sống thành lịch sử!
- Ta nhất định phải Trúc Cơ, hưởng thụ trường sinh!
Con mắt của Phương Tịch thăm thẳm, lại kiên định chí hướng của mình hơn.
...
Mấy ngày sau.
Thanh Trúc Phường Thị.
Sắc mặt Phương Tịch như thường trở lại khu lều gỗ.
Tam Nhật Hương từ lâu tan hết, đồng thời cũng không phát hiện tình huống dị thường gì.
Dù sao ngoài phường thị thường thường có người chết, mọi người đều quen.
Chỉ cần chết không phải nhân vật trọng yếu, như vậy sẽ bị lãng quên rất nhanh.
- Huống chi... Bách Xảo Lâu muốn tìm là một đại hán hung thần ác sát bán thịt Thái Tuế, liên quan gì tới linh nông như ta?
Phương Tịch tìm hiểu tin tức một vòng, âm thầm yên lòng.
Bất quá Trần Bình ở sát vách không có mặt, đại khái không phải bế quan chính là đi dây dưa Lục đạo hữu.
Phương Tịch cũng mặc kệ hắn, suy nghĩ một chút, trực tiếp tìm Địch Thất.
- Cái gì? Phương đạo hữu ngươi giết một con Yêu Thú?
Địch Thất trên dưới đánh giá Phương Tịch, tựa hồ muốn lần nữa nhận thức vị linh nông này.
- Chỉ là số may mà thôi, trùng hợp con Yêu Thú này cũng không mạnh...
Phương Tịch lộ ra nụ cười ngại ngùng:
- Thi thể ở nhà ta, ta dẫn ngươi đi xem...
Hắn đương nhiên sẽ không ở trước mặt Địch Thất bại lộ túi trữ vật, bởi vậy để thịt Yêu Thú ở trong nhà.
Địch Thất đi tới nhà gỗ của Phương Tịch, nhìn thấy từng miếng thịt thú, còn có khớp xương, rốt cục tin tưởng:
- Đạo hữu quả thật số may... Đây là chuẩn bị... Bán?
- Đúng vậy!
Phương Tịch xoa xoa tay, tựa hồ hơi khó mở miệng:
- Trong phường thị này câu tâm đấu giác, ta không dám rêu rao khắp nơi, chỉ có thể phiền phức đạo hữu xử lý giúp ta? Nếu đạo hữu đồng ý, ta có thể cho đạo hữu một thành chi phí!
- Được!
Ánh mắt Địch Thất nhất thời sáng lên, gia tộc hắn liền có nhu cầu phương diện này, lấy về còn có thể tính là công nhỏ.
Then chốt là... Có thể ăn hai đầu!
Hắn lập tức tinh thần tỉnh táo:
- Yêu Thú này cấp bậc gì? Nặng bao nhiêu cân?
- Đại khái cấp một hạ phẩm... Thịt có ba bốn trăm cân, khớp xương chưa tính. .. Còn da thì ta lưu lại.
Phương Tịch thản nhiên nói.
Làm linh nông, gặp may đánh chết một con Yêu Thú chỉ là sự tình bình thường.
Chuyện vận khí, ai nói chuẩn được?
Hơn nữa hắn không có ý định thông qua Địch Thất bán con Yêu Thú thứ hai.
Hôm sau.
Trong đường hầm.
Phương Tịch ngồi khoanh chân, ngắm một cái bình nhỏ trong tay.
Đây là một bình Mộc Nguyên Đan, thích hợp tu sĩ Luyện Khí sơ kỳ, trung kỳ tu luyện công pháp Mộc thuộc tính tăng tiến tu vi, đồng thời có hiệu quả kích thích đột phá bình cảnh.
- Địch Thất vẫn tính thủ tín, bất quá thịt một con Yêu Thú cộng thêm xương, mới bán hai mươi viên linh thạch, có chút thiệt nhỏ... Người này tất nhiên từ bên trong ăn không ít mỡ...
Cái này ở trong dự liệu của Phương Tịch, có thể bớt phiền phức, nhanh chóng hoàn thành giao dịch, mới là thứ hắn muốn.
Dù sao hắn ở chỗ này thời gian không nhiều.
Ở Đại Lương, Phương Tịch lấy lý do một mình hành động, trực tiếp quăng xuống đoàn xe rời đi.
Dù sao đoàn xe tiến lên chầm chậm, lấy thân pháp của hắn, hai ba ngày lộ trình, tùy tiện chạy mấy canh giờ liền đuổi theo.
Nếu không kịp... vậy thì không đuổi thôi!
Dù sao mình đã hết lòng hết sức, không còn gì hối tiếc cả.
- Đáng tiếc, không thể đi Bách Xảo Lâu, thịt Thái Tuế không thể bán nữa... Lần sau đánh được Yêu Thú, vẫn phải bày hàng bán lẻ...
- So với Địch Thất, Đan Đỉnh Các mới hắc ám! Một bình đan dược bán ba mươi viên linh thạch... Ta còn phải thêm vào không ít...
Nghĩ đến đan dược đủ loại kiểu dáng trong Đan Đỉnh Các, cùng với giá cả đắt đỏ kia, Phương Tịch không khỏi cắn răng áp chế xúc động ăn cướp.
Hắn nhọc nhằn khổ sở mậu dịch hai giới dễ dàng sao? Kết quả lợi nhuận đều bị đám lũng đoạn kia chiếm sạch!
- Ai... nhịn thôi, tu vi mới là tất cả.
Phương Tịch bình phục tâm tình, từ trong bình ngọc đổ ra một hạt Mộc Nguyên Đan.
Đan dược này toàn thân bích lục, ngửi có một luồng hương khí.
Hắn suy nghĩ một chút, trực tiếp nuốt vào, nhắm mắt luyện hóa.
Không bao lâu, Phương Tịch thay đổi sắc mặt, cảm nhận được một luồng linh khí mênh mông lại ôn hòa tràn ngập ở trong đan điền khí hải của mình, kích thích Trường Xuân Quyết rục rà rục rịch.
Hắn không tự chủ được bắt đầu vận chuyển Trường Xuân Quyết tầng thứ ba, một lần lại một lần.
Chờ Phương Tịch phục hồi tinh thần lại, hắn đã trong lúc vô tình, vận chuyển công pháp ba canh giờ.
Mà khi hắn quan sát trong thân thể, trên mặt lập tức nổi lên vẻ vui mừng:
- Lại đến Luyện Khí tầng ba đỉnh cao! Thật không dễ dàng...