Trong lúc đó, nam tử kia dường như cũng hiểu ra gì đó.
Có hầm trú ẩn.
Vậy thì đã nói rõ đám người quản lý tường rào kia, nhất định đang trốn ở trong đó.
“Người quản lý tường rào các ngươi là ai? Có phải là người phụ trách của Hắc Sáp hội lúc trước ngươi nói?”
“Không phải, nhưng mà cũng có chút quan hệ, là Hàn Bình, tay chân của ông chủ nhà đầu tư kia, hắn đã sớm giết chết ông chủ của mình, sau đó thay thế vị trí đó.”
Lâm Phàm trầm tư, không nói gì thêm “Được rồi, các ngươi nhanh chóng lái xe đi, đến tường rào Miếu Loan.”
“Đại ca, ta còn chưa biết tên ngài.”
“Lâm Phàm.”
“Vậy ngài chỉ có một mình sao?”
“Ừm, một mình ta từ tường rào Miếu Loan ra ngoài săn giết dị thú, cũng chỉ mới đến không lâu, đoạn đường này khá an toàn, không có vấn đề gì lớn.
“Cảm ơn, ta tên là Hoàng Hải, ta thay mặt tất cả mọi người cảm ơn ngày.”
Lâm Phàm gật đầu, không nhiều lời, dù sao thì nơi này cũng chẳng phải nơi để nói chuyện, có quỷ mới biết có dị thú triều xuất hiện hay không, cho nên rời đi sớm mới là lựa chọn tốt nhất.
Hoàng Hải cũng hiểu được đạo lý này.
Lái xe buýt ra ngoài, cũng may xe không bị hỏng, khiến hắn ta thở phào một hơi, đám người lên xe, nhanh chóng rời đi, Hoàng Hải nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn ân nhân cứu mạng mặc áo khoác đen kia, trong mắt không nhịn được tràn đầy sự cảm kích.
Một hồi sau.
Trương Dũng vẫn đang đi tìm kiếm Lâm Phàm, nhìn thấy xe buýt chạy đến, xuyên qua cửa sổ xe, thấy được vẻ mặt của đám người sống sót trong xe, cả đám đều thấp thỏm lo âu.
Sau khi xác định xung quanh không có dị thú, Trương Dũng bước ra, giơ tay cản xe lại.
Xe buýt dừng lại.
Hoàng Hải có chút cảnh giác nhìn đối phương, nhưng vẫn mở miệng nói, “Chúng ta muốn đến tường rào Miếu Loan, ngươi muốn đi nhờ xe sao?”
Trương Dũng nói, “Ta là người từ tường rào ra ngoài, đang tìm bạn của ta, ngươi có nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc áo khoác đen, đeo đoản mâu không?”
Hoàng Hải vừa nghe đã biết đang nói đến ân nhân cứu mạng.
Ngay khi hắn đang định nói có nhìn thấy, trong đầu đột nhiên nhớ lại lời Lâm Phàm nói, hắn một mình đến đây săn giết dị thú, không có bất cứ đồng bạn nào.
Sinh sống trong tận thế cho đến bây giờ, Hoàng Hải vẫn khá cảnh giác.
Hắn ta dừng xe là vì hắn ta có thể nắm chắc nếu như đối phương có mưu đồ bất chính, có thể nhanh chóng dẫm chân ga chạy trốn.
“Không.”
Hoàng Hải lắc đầu.
“À.”
Trương Dũng không nói gì thêm, nhanh chóng quay người đi vào trong tòa nhà.
Hoàng Hải cũng không nói gì thêm, giẫm lên chân ga đi về phía tường rào Miếu Loan.
Trương Dũng quay về trong tòa nhà, nhớ lại các chi tiết mình vừa thấy, đầu xe có va chạm, cửa sổ xe vỡ nát, rõ ràng vừa mới gây ra, hơn nữa trong xe đều là người bình thường.
Nhìn vết cào trên thân xe kia, số lượng dị thú vây quanh xe nhất định không ít.
Chính bọn hắn lao ra được cũng không thể.
Chỉ có thể nói… Có người giúp bọn hắn.
Nghĩ đến đây, Trương Dũng không ngừng nhảy qua sân thượng, tìm kiếm bóng dáng Lâm Phàm, rất nhanh, hắn ta đã thấy xác dị thú đầy đất.
“Chính là chỗ này.”
Hắn ta trốn đi, quan sát xung quanh, chỉ thấy vô cùng yên tĩnh, không có chút động tĩnh nào.
Cái này khiến Trương Dũng hoài nghi, tên tiểu tử kia có thể đã đi rồi.
Phù một tiếng!
Một con dị thú cấp một ngã rầm xuống đất, trên người nó cắm một cây đoản mâu, đoản mâu đâm xuyên qua phần bụng của nó.
Đương nhiên, đó cũng không phải là vết thương trí mạng.
Vết thương trí mạng là một đao chém đầu nó thành hai kia.
Lâm Phàm tiến lên rút đoản mâu ra, sau đó lấy huyết tinh từ phần bụng dị thú, vừa lấy được điểm tiến hóa là dùng luôn.
“Có vẻ như đao thuật của ta có thiên phú kinh người, lấy đao ra chơi quả nhiên rất đẹp trai.”
Lâm Phàm hài lòng gật đầu.
Hắn rất thích cái cảm giác săn giết dị thú này.
Lúc này hắn đã sớm đổi sang nơi khác, không chắc Trương Dũng có ra ngoài tìm cách giết hắn hay không, dù sao thì bất kể như thế nào, hắn cũng xem như Trương Dũng đã đến, cho nên chuyển địa điểm, tiếp tục săn giết dị thú.
Mà bây giờ hắn là Giác Tỉnh giả cấp một, khoảng cách đến khi tăng lên cấp hai chỉ còn rất ngắn.
Nhanh đến mức đối phương không thể nào tin nổi, thậm chí có thể nói là không thể nào ngờ được.
Hắn đặt ra mục tiêu nhỏ cho mình.
Một năm không thể quét sạch cái thế giới tận thế này, hắn sẽ cảm thấy mình đang nhục nhã cái hack này.
Bây giờ, hắn không để bất cứ chuyện gì trong lòng, điều duy nhất để ý chính là tình hình của tường rào Bảo Phong. Đám người quản lý kia nhất định đang trốn trong hầm trú ẩn kia, khi tường rào bị công phá, bọn hắn cũng không phản kháng, không chạy đi, tất nhiên là nghĩ dến chuyện bảo tồn lực lượng.
Mà tường rào đã không còn, tiếp theo sẽ lựa chọn như thế nào?
Cái này chỉ sợ không cần chọn cũng có thể biết được.
Nhất định là chiếm lĩnh tường rào gần nhất.
ĐỐi với Liệp Sát giả và Giác Tỉnh giả mà nói, số lượng người bình thường trong tường rào bao nhiêu cũng không quan trọng, chỉ cần có thực lực có thể xử lý được, có nhiều người bình thường đến đâu cũng sẽ chọn cúi đầu xưng thần.
Cho nên, theo Lâm Phàm, tường rào Miếu Loan có thể sẽ có một mối nguy hiểm tiềm ẩn.
Gạt ý nghĩ trong đầu đi.
Tiếp tục tìm kiếm dị thú cấp một.
Còn về đám dị thú bình thường kia, hắn cũng chẳng thèm nhìn một chút nào, chỗ bất đắc dĩ duy nhất chính là có một vài dị thú cấp một thích đi cùng với một lượng lớn dị thú, đến mức tạm thời hắn không thể nào ra tay.
A, không phải là không thể nào ra tay, cuối cùng vẫn là vì thực lực của bản thân quá yếu ớt.
Màn đêm buông xuống.