Lâm Phàm đợi trong một tòa nhà, thưởng thức thịt dị thú đã nướng chín, vừa ăn vừa xem bảng số liệu.
- Đẳng cấp: Cấp 1 (10/20).
- Thể chất: 24,39.
- Nhanh nhẹn: 22,31.
- Tinh thần: 20,9.
“Ừm, không tệ, thuộc tính tăng lên rất nhanh.”
Số liệu thuộc tính của hắn rất hoa lệ.
Thể chất đạt đến 20 điểm, đến cùng sẽ có biến hóa thế nào, hắn rất khó có thể diễn tả thành lời, nếu như nhất định phải chứng minh, vậy thì hắn chỉ có thể nói, sắt thép vào tay, đều có thể bẻ gãy.
Một quyền đánh xuống, cho dù là voi trưởng thành, cũng có thể bị hắn đánh chết.
Còn về giá trị tinh thần tăng lên, cũng khiến hắn phát hiện ngọn lửa của hắn có nhiệt độ cao hơn, trong ngọn lửa màu đỏ loáng thoáng có một ngọn lửa màu trắng hiển hiện.
Hắn cảm thấy giá trị tinh thần không ngừng tăng lên, lửa này cũng xảy ra biến hóa.
Lúc này, bên ngoài đen kịt, cũng không còn yên tĩnh nữa, khắp nơi đều là tiếng gào thét của dị thú, đi đến trước cửa sổ, nhìn bên ngoài, mỗi một toà nhà đều là một màu đen kịt, không có chút ánh sáng nào.
Đối với người sinh sống trong tận thế, đây quả thật là một loại tra tấn, chờ đợi lâu dài tuyệt đối sẽ phát điên.
Nghe kỹ lại, phát hiện tiếng dị thú kêu gào hình như không đúng lắm, chẳng biết tại sao, nghe có chút giống như tiếng mèo phát xuân vậy.
Mẹ nó… Không phải là dị thú cũng muốn ba ba ba, sinh sản ra đời sau chứ.
Nghĩ đến đây… hắn cúi đầu nhìn xuống đũng quần.
Nói thật.
Chỗ hắn cũng có một thanh bảo kiếm chưa ra khỏi vỏ.
Sáng sớm.
Khi ánh bình minh đầu tiên chiếu rọi.
Lâm Phàm bắt đầu tiếp tục hành động, nhưng khi hắn đến sân thượng, vừa định chuẩn bị ra tay, một ánh mắt mãnh liệt từ phương xa truyền đến
Từ nơi xa, giống như có cảm ứng.
Khi có một loại cảm xúc rất sâu, đối với người bị nhìn chằm chằm, có cảm giác giống như thực chất vậy.
Hắn thuận theo phương hướng mà nhìn lại.
Ở trên sân thượng của một cửa hàng đằng xa, có một vị tráng hán đang đứng, trên lưng đeo búa lớn, khóe miệng hơi cong, nhìn chằm chằm Lâm Phàm.
“Tìm được ngươi rồi, cuối cùng cũng tìm được ngươi.”
Ánh mắt Trương Dũng nhìn Lâm Phàm, giống như một con dã thú khát máu.
Đối với Trương Dũng mà nói, hắn ta có sáo lộ làm việc của mình, đó chính là nếu như cảm nhận được người này khó chịu với mình, vậy thì nhất định phải nhân thời điểm nắm chắc tuyệt đối, trực tiếp giết chết.
Hắn ta thấy, Lâm Phàm cũng chỉ là Giác Tỉnh giả cấp một mà nói, hơn nữa còn vừa mới thức tỉnh, ở trước mặt Liệp Sát giả cấp ba như hắn ta, cũng chỉ là một đứa trẻ vừa mới biết chạy mà thôi.
Lâm Phàm nhìn qua, chẳng có chút dao động nào cả, hướng về phía Trương Dũng mà dựng ngón giữa, sau đó quay người nhảy qua sân thượng của một tòa nhà khác.
Trương Dũng thấy Lâm Phàm chạy đi, hắn ta nhảy xuống khỏi sân thượng, rơi xuống đường phố, sau đó lại nhảy vọt lên, chỉ qua mấy lần, đã đến sân thượng cửa hàng ở khu phố đối diện.
“Ừm, tốc độ của hắn cũng không nhanh như ta nghĩ.”
Lâm Phàm quay đầu nhìn lại, phát hiện vấn đề.
Bọn hắn không có thuộc tính cụ thể, nếu có số liệu thể hiện, thuộc tính bọn hắn chẳng lẽ cũng giống như mình sao?
Trong lúc này, hắn nghĩ đến một loại tình huống.
Khi mình sử dụng thịt dị thú và huyết tinh, thuộc tính ba chiều cũng không tăng lên đồng đều, có lúc tăng về thể chất, có lúc tăng độ nhanh nhẹn, còn về tinh thần, có lẽ cũng sẽ tăng lên một chút.
Nhưng Trương Dũng không phải là Giác Tỉnh giả, vậy thì đã nói rõ cho dù tinh thần của hắn ta có tăng lên, nhưng cuối cùng vẫn không đạt được đến điểm cực hạn kia.
Quả nhiên, có điểm tiến hóa, là hack giúp hắn kéo ra khoảng cách với người khác.
Lâm Phàm không quan tâm đến Trương Dũng, chỉ không ngừng tìm kiếm dị thú cấp một.
Đột nhiên.
Hắn nhìn thấy một con dị thú cấp một đang du đãng, bên cạnh có vài con dị thú hồng huyết bình thường, trực tiếp nhảy xuống khỏi sân thượng, động tĩnh này thu hút dị thú cấp một kia, nhìn thấy có nhân loại xuất hiện, dị thú lập tức muốn nhảy đến.
Chỉ là trong tay nhân loại này là một thanh đao bao trùm lửa cháy, trực tiếp bao phủ nó lại, một đao đánh tan tất cả ý chí của nó.
Lâm Phàm kéo xác dị thú cấp một, quăng lên không, năm ngón tay đâm xuyên qua bụng nó, móc huyết tinh ra, sau đó chẳng hề quay đầu mà phóng khoáng rời đi, chỉ có xác con dị thú kia là nằm im trên mặt đất, không nhúc nhích.
Đám tiểu đệ xung quanh sau khi ngây ngốc trong thời gian ngắn, lập tức vây quanh rưng rưng gặm ăn xác lão đại.
Chỉ muốn nói, thật là thơm.
Trương Dũng từ đầu đến cuối đều không thể nào đuổi kịp, thấy hành động của Lâm Phàm, mặt mũi tràn đầy tức giận và kinh ngạc.
“Mẹ nó, tiểu tử ngươi chạy trốn mà cũng không quên chuyện săn giết dị thú, đợi lát nữa đuổi kịp ngươi, nhất định phải vặn gãy cổ ngươi.”
Mặt mũi Trương Dũng tràn đầy tức giận, cảm thấy tên tiểu tử này nhất định là đang nhục nhã mình.
Hắn ta biết tuyệt đối không thể để Lâm Phàm chạy trốn, một khi hắn quay về được tường rào, vậy thì hắn ta mãi mãi không thể nào trở về được nữa.
“Nhưng mà sao tốc độ của hắn lại nhanh như vậy?”
Trương Dũng nhíu mày, vô cùng khó hiểu, sau đó nghĩ đến cái búa đang đeo ở sau lưng, chẳng lẽ là do cái búa này quá nặng, ảnh hưởng đến tốc độ chạy của ta hay sao?
Ngẫm nghĩ, chắc hẳn là khả năng này.
Nhưng mặc kệ.
Hắn trốn không thoát đâu.
Ngươi đuổi ta chạy, tiện thể săn giết dị thú, khi hoàn toàn rảnh rỗi tay chân, Lâm Phàm phát hiện mình gặp được một quần thể dị thú, nhưng mà cũng chỉ như thế mà thôi, cho dù có kinh động đến một lượng lớn dị thú thì sao đâu chứ.
Hắn đã từ tòa nhà này, nhảy đến tòa nhà khác.