Hắn chưa bao giờ ăn thịt rắn, trước kia chỉ nghe mọi người nói thịt rắn rất thơm ngon, bây giờ xem ra, có khả năng rất ngon.
Lập tức.
Một trận long trời lở đất, Lâm Phàm đang ở trong bụng con cự mãng chỉ cảm thấy cả người như đang quay tròn, hắn biết đây là vì dị thú cự mãng đang đau đớn giãy dụa.
Hắn nở nụ cười đắc ý.
“Mời thần thì dễ tiễn thần thì khó, nuốt ta thì đơn giản, nhưng muốn phun ta ra ngoài, ngươi đừng có nằm mơ.”
Theo Lâm Phàm, súc sinh cuối cùng vẫn là súc sinh, đã thấy được cả người hắn bùng lửa, thế mà còn không quan tâm mà nuốt hắn, thứ có chút đầu óc không thể nào làm ra chuyện như vậy được.
“Cự mãng?”
“Quái vật khổng lồ?”
“Dị thú cấp ba?”
“Con mẹ ngươi, lão tử có thể ở trong thân thể ngươi cả ngày, cũng phải chơi chết ngươi.”
Tính cách của Lâm Phàm tương đối cứng đầu, từ đầu đến cuối vẫn luôn tuân theo đạo lý đến điểm là dừng, nhưng bây giờ gặp được đối thủ không nói đạo lý thế này, còn thích đánh lén, hắn sẽ không tùy tiện tha thứ.
Bây giờ.
Dị thú cự mãng tựa như bị điên, đau đớn cuồn cuộn, cho dù là như vậy, vẫn không thể nào làm dịu dược sự đau đớn trong cơ thể, thân thể to lớn không ngừng đụng vào những kiến trúc xung quanh, những tòa nhà đã càng hư hỏng nay lại càng nghiêm trọng hơn.
Nhưng cho dù như vậy, vẫn không thể nào làm dịu đi.
Cự mãng đau đớn vô cùng, phun lưỡi ra, gào thét kêu rên, nếu như có người sống sót nhìn thấy tình hình này, nhất định sẽ kinh hô, khá lắm, que cây lớn như vậy đang yên đang lành sao lại biến thành cái dạng này.
Dị thú cự mãng hối tiếc vạn phần.
Nếu như cho nó một cơ hội, nó tuyệt đối thề với trời, sẽ không nuốt thứ đồ chơi kia nữa.
Đau quá, thật sự quá đau đớn.
Nuốt cái thứ đồ chơi gì thế này.
Lâm Phàm đang ở trong cơ thể dị thú cự mãng, tuy không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng cũng biết nó đang rất đau đớn, nhìn mấy chỗ đã bị cháy khét lẹt, hắn rút đoản mâu lại, đột nhiên đâm vào phía trên, phập một tiếng, đoản mâu cắm sau vào trong máu thịt yếu ớt.
Bên ngoài cứng rắn bên trong yếu, đây đều là khuyết điểm của tất cả sinh vật.
Cho dù là dị thú cấp ba thì sao chứ, khi hắn đã tìm được cơ hội rồi, hắn sẽ không tùy tiện thu tay như vậy đâu, cầm lấy đoản mâu, có điểm tựa, đảm bảo sẽ không bị dị thú cự mãng phun ra ngoài, sau đó cầm đao, dẫm lên cơ thịt mềm, bắt đầu vung chặt lung tung, đao được bao trùm lửa trắng, gây ra lực phá hoại rất khủng bố.
“Ta chặt, ta chặt…”
Lâm Phàm chẳng có chút lòng thương hại nào với dị thú cự mãng, ngay khi nó cắn nuốt mình, tất cả nhân từ đã không còn nữa.
Bây giờ trong cơ thể dị thú cự mãng kia máu thịt be bét, máu sền sệt phun tung tóe khắp nơi, mà hắn cũng không tiếp tục đi vào sâu bên trong, bởi vì tiếp tục đi về phía trước, sẽ đến dạ dày của cự mãng, trong đó có axit cực mạnh, có thể nhanh chóng ăn mòn bất cứ thứ gì, cho nên cho dù là xương cốt cũng có thể dễ dàng tiêu hóa hết.
KHông biết qua bao lâu.
Chấn động nghiêng trời lệch đất dừng lại.
Lặng yên không một tiếng động.
Không còn động tĩnh nào khác.
Lâm Phàm nhìn về phía lối ra, phát hiện miệng của cự mãng đang mở rộng, cứng đờ, nhìn giống như đã bị giết chết rồi, nhưng Lâm Phàm lại không hề lấy được điểm tiến hóa.
Bây giờ đẳng cấp của hắn đã đến cấp hai, săn giết dị thú cấp một không lấy được thu hoạch gì, nhưng săn giết dị thú cấp ba nhất định có thu hoạch.
Giả chết à…
Tuyệt đối là giả chết, nhất định là dị thú cự mãng cảm thấy không thể nào phun được con mồi trong bụng mình ra, cho nên chịu đựng đau đớn, giả vờ chết, để hắn tự mình chủ động ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Lâm Phàm cười lạnh.
Không ngờ dị thú lại âm hiểm như vậy, học được rồi, sau này nhất định phải chú ý nhiều một chút, dị thú nhìn có vẻ không có đầu óc, nhưng thật ra vẫn có chút thông minh.
Sau đó, hắn nắm chặt chuôi đao, không ngừng mà tiếp tục chém giết lung tung trong cơ thể cự mãng, đường đao đã qua phụ ma, không thể nào xé mở vảy của dị thú, nhưng ở bên trong, thì đó là thời điểm để đường đao thể hiện.
Quả nhiên.
Dị thú cự mãng đang giả vờ chết, không động đậy thân thể lúc này lại bắt đầu điên cuồng giãy dụa, mà giãy dụa lại càng điên cuồng hơn lúc trước.
Cái này theo Lâm Phàm nghĩ chính là dấu hiệu dị thú cự mãng sắp chết rồi.
Bởi vì nó biết mình sắp chết rồi.
Không biết qua bao lâu.
Có một tiếng nhắc nhở xuất hiện.
Hắn biết hắn đã giết thành công rồi.
“Điểm tiến hóa +2”
Lâm Phàm khẽ nhíu mày, có chút bất mãn, săn giết dị thú vượt cấp, thế mà chỉ thu hoạch một tí tẹo như vậy, cái này chẳng có quan hệ trực tiếp gì với công sức mà hắn bỏ ra.
Bây giờ, phần máu thịt ở yết hầu của cự mãng đã bị đứt gãy, giống như đã tách rời hoàn toàn đầu và thân thể, còn phần còn kết nối, chỉ là phần vảy không thể chém được mà thôi.
Người khác nói nó chết rồi, hoặc là khi chính nó không nhúc nhích, giả vờ treo máy, hắn đều không tin.
Điều duy nhất khiến hắn tin tưởng chính là có điểm tiến hóa hay không.
Không có điểm tiến hóa, chẳng phải là gì cả.
Cất kỹ đoản mâu và đường đao, đi về phía cái miệng to như chậu máu kia, đẩy cái miệng lớn ra, nhanh chóng ra ngoài, nhìn hoàn cảnh xung quanh, hắn không nhịn được mà sợ hãi thán phục, gia hỏa này có lực phá hoại thật kinh người.
Xung quanh con phố này vốn đã hoang vu, cũ nát nghiêm trọng, bây giờ xem ra đã bị phá hỏng vô cùng thê thảm.
Tìm vị trí của đường văn màu đỏ kia, cắt ra, lấy một viên huyết tinh.