Hắn phát hiện độ lớn nhỏ của huyết tinh không giống nhau, cũng sẽ không vì dị thú có hình thể lớn mà huyết tinh trở nên lớn hơn, nếu như vậy thì thật là tốt, với hình thể của con dị thú cự mãng này, nếu như dựa vào hình thể, vậy thì cái huyết tinh này chỉ sợ sẽ lớn như một cái núi đá.
“Đáng tiếc, hình thể lớn như vậy, lại không thể kéo về, nếu như có thể kéo về thì thật tốt.”
Lâm Phàm nhìn cái xác này, với hình thể của con dị thú này, chỉ với phần thịt trên người nó, sợ rằng cũng đủ cho người sống sót ở tường rào ăn được một khoảng thời gian.
Chỉ là muốn kéo cái xác này về, đó là không có khả năng, cho dù ráng kéo cũng không được, dọc đường về, mùi máu có thể sẽ thu hút lượng lớn dị thú đến.
Rõ ràng, thứ quý giá nhất, chính là viên huyết tinh cấp ba kia.
Cầm đao cắt một miếng thịt trên người cự mãng, dùng lửa đốt lên, rất nhanh đã có mùi thịt tản ra, hắn vừa ăn thịt rắn, vừa đánh giá xung quanh.
Đây không phải là nơi ban đầu, đã bị dị thú cự mãng kéo đến chỗ khác rồi.
“Thư viện nhân dân huyện Miếu Loan.”
Một tòa nhà bên cạnh thu thú sự chú ý của hắn.
Đi vào bên trong tiệm sách.
Định ở bên trong chờ một khoảng thời gian, theo ý nghĩ của hắn, xác của dị thú cự mãng ở đây, nhất định sẽ dẫn những dị thú khác đến, đến lúc đó có thể ôm cây đợi thỏ, nếu như tình hình cho phép, hắn sẽ trực tiếp ra tay săn giết, cũng không phải là không được.
Nhất định phải phát huy tác dụng của con mồi đến mức tối đa.
Nghĩ đến hắn cực cực khổ khổ săn giết dị thú cấp ba, không những không thể đem về, mà còn bị những dị thú khác chiếm chỗ tốt.
Đi vào trong thư viện.
Mặc dù đã qua mười năm, nhưng mùi trong tiệm sách vẫn rất nồng, nhưng bên trong mùi này, vẫn còn xen lẫn một chút mùi mực sách.
Cái thư viện này có tất cả là ba tầng.
Hắn đóng cửa lớn thư viện lại, sau đó đứng ở cửa ra vào, nhìn xung quanh, cũng không nghe được bất cứ động tĩnh nào, có thể xác định không có dị thú tồn tại.
Ngẫm lại cũng đúng, dị thú thích chính là thịt, cũng không thích đọc sách, chạy đến thư viện làm gì.
“Ai, thật đáng tiếc cho nơi này, nơi này chính là nơi truyền thừa văn minh nhân loại, nếu như tương lai ta có được tường rào của chính mình, tất nhất định phải đem hết đống sách ở đây về.”
Hắn biết tác dụng của sách vở.
Từ xưa đến nay, là thứ được đánh giá rất cao.
Chương 34:
Mỗi một quyển sách đều là kết tinh trí tuệ của bậc tiền nhân, không nên bị mai một, tiêu tán như vậy.
Nếu như lão gia tử Trần Hậu Lễ mà ở chỗ này, nhất định sẽ lộ vẻ đau lòng, dù sao thì sách ở nơi này cũng phủ đầy tro bụi.
Con người phải có mục tiêu.
Tường rào tồn tại, chắc hẳn sẽ tràn ngập sinh cơ vô hạn, mặc dù huyện thành bị hoang phế, bị dị thú chiếm lĩnh, nhưng tường rào có tường thành bảo vệ, nhìn thì có vẻ không lớn, nhưng nếu như phát triển tốt, cũng sẽ trở thành nơi sinh sống không tệ.
Lâm Phàm nghĩ, nếu như để hắn quản lý tường rào, hắn nhất định hy vọng tường rào sẽ có những thứ này.
Nhà tắm hơi.
Quán cay Tứ Xuyên.
Tiệm lẩu.
Quán nét.
KTV.
Vân vân.
Người sống phải biết hưởng thụ, ban ngày liều mạng cố gắng, vậy thì ban đêm phải liều mạng là xoa dịu sự mệt mỏi của bản thân, nếu không ban ngày mệt nhọc, ban đêm lại chỉ nằm ngủ, vậy thì đời người còn gì là vui vẻ.
Đi đến lầu ba
Vẫn là thư viện.
Trong thư viện của một huyện thành lại có nhiều sách như vậy, đủ để chứng minh nơi này, về phương diện văn hóa khá được coi trọng.
Hắn đi đến bên cửa sổ, nhìn ra khu phố, xác dị thú ở chỗ này, lại không dẫn dụ bất cứ dị thú nào cả, nhưng mà hắn cũng không sốt ruột, từ từ sẽ đến, tóm lại sẽ có dị thú không nhịn được mà đến.
Dựa theo suy đoán của hắn, nguyên nhân còn chưa có dị thú xuất hiện, đương nhiên là vì uy thế của cự mãng vẫn còn, đến mức những con dị thú đẳng cấp thấp kia, vẫn sợ sệt không dám xuất hiện.
Chờ đợi vô cùng khô khan.
Lâm Phàm tiến đến kệ sách, chuẩn bị tìm sách giới thiệu về thế giới này xem thử, hắn thích đọc sách, thích đọc một số quyển sách tương đối kích thích, nhưng mấy quyển sách cần động não kia, hắn không thích lắm, vốn là người không quá khôn khéo, lại dùng chút thông minh đó vào trong sách, đầu sẽ khó chịu.
Đa chủng loại.
Đây là tên của giá sách.
Tùy ý rút ra một quyển sách, mắt lướt qua, biểu lộ có chút thay đổi.
“Thiết Đầu Công”
“Móa, còn có loại đồ chơi này nữa à?”
Lâm Phàm sợ ngây người, giống như vừa gặp quỷ, thứ này nếu như được đặt ở thư viện tại ĐỊa Cầu, tuyệt đối sẽ bị người ta công kích, mắng đến máu chó đầy đầu.
Nhìn bìa sau.
Nhà xuất bản Miếu Loan, giá bán 5 tệ.
Mẹ nó...
5 tệ!!!
Một quyển võ học có giá bán 5 tệ là thật hay giả thế?
Lật trang thứ nhất, có lời giới thiệu của người viết Thiết Đầu Công.
Lý Hải ĐIền: Đệ tử tục gia của Thiếu Lâm tự, là đại sư trứ danh quốc thuật của nước ta, am hiểu Thiết Đầu Công, tự sáng tạo ra Thiết Đầu Quyền Cước Thuật, trong đại hội võ lâm được đài truyền hình nào đó của nước ta chiếu lên chương trình tạp kỹ, đánh bại bốn vị đại sư quốc thuật nổi danh trong nước, bất hạnh bị một vị tiểu ca trong tổ quay phim khiêu chiến, một quyền quật ngã.
Lâm Phàm:...
Đối với loại giới thiệu này, Lâm Phàm tỏ vẻ thế giới mà mình xuyên đến này có lòng bao dung thật lớn, hơn nữa còn rất quang minh lỗi lạc, chiến tích nói rõ ràng, giá bán cũng vô cùng công bằng.
Tùy ý lật ra.
Khá lắm.