"Được rồi, đến trạm phát thanh thông báo mọi người, nơi này chắc cũng thiếu lương thực rất lâu rồi, ngoài ra tìm các anh em ở đây giúp đỡ, duy trì trật tự, chia nhau hành động."
"Vâng, anh Lưu."
"Được, chúng ta đi."
Cùng lúc đó, còn có ba chỗ khác cũng bắt đầu chậm rãi thí nghiệm, đồng thời bắt đầu thông báo người tới mua vật phẩm cần thiết.
...
Ông Tôn bác gái Tôn đói bụng đến dạ dày chua xót, ngủ cũng không ngủ được, chỉ có thể dậy sớm ngồi ở trong phòng.
Ngồi một đỗi, nghe thấy bên ngoài có tiếng loa thông báo nói có bán lương thực, phải tự mình chuẩn bị túi tới xếp hàng mua, số lượng không giới hạn.
"Tôi đói tới mức choáng váng đầu óc rồi à?" Bác gái Tôn nhìn thoáng qua ông Tôn.
Ông Tôn lập tức đứng dậy đi lấy tiền: "Mặc kệ thật giả, trước tiên đi xem một chút, bà gọi mấy thằng nhóc kia dậy, đứa nhỏ thì để cho chúng tiếp tục ngủ."
Bác gái Tôn lập tức gõ cửa gọi người dậy.
Một lúc sau, cả nhà mê man mở mắt, cũng không xác định thật giả, giống như trúng tà quấn chặt quần áo chạy tới nơi phát thanh nói.
"Đó là thứ gì!"
Tôn lão đại khiếp sợ nhìn cỗ máy này, anh ta chính là người làm trong nhà máy nhưng cũng chưa từng thấy cỗ máy này bao giờ.
Tôn lão nhị là người khôn khéo, bảo người nhà trước tiên chờ yên tại chỗ, sau khi bản thân mình đi hỏi thăm một vòng, chạy chậm trở về.
"Thật sự bán lương thực, chính là bán trong máy móc, đã có người mua được, còn có những thứ khác, cái gì cũng có!"
Ông cụ Tôn chống gậy, kéo bạn già cùng đi về phía cái máy, bây giờ người xếp hàng không nhiều lắm, người tiếp theo chính là bọn họ.
"Đây là cái gì, sữa bột? Mua! Giày cao su, mua! Thịt, gạo? Còn có dầu? Đây là cái gì, quần áo, lều vải? Sữa, điểm tâm?"
Tôn lão tam sững sờ, sao cái gì cũng bán, chẳng lẽ thật sự có hết sao?
Ông Tôn tuân thủ nguyên tắc xử sự cẩn thận, lựa chọn mì gạo dầu đường đỏ còn có thịt heo và rau quả, chọn xong liền đi chờ trả tiền.
【Xin chào quý khách, xin mở túi đặt ở lối ra. 】
Theo tiếng máy móc xuất hiện, Tôn lão đại lập tức mở túi nhắm ngay chỗ hàng ra, chỉ chốc lát sau, hạt gạo trắng noãn trong suốt từ trong máy móc đi ra, rơi vào trong túi.
Đồng thời bên kia cũng nhắc nhở đã trả tiền thừa.
Chờ sau khi xuất gạo xong, chính là mì, dầu và những thứ khác đều có đóng gói riêng, sẽ xuất hiện ở trên băng chuyền.
Người nhà họ Tôn lập tức cầm đồ vật trong tay, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều choáng váng.
"Mẹ, cha mẹ về nhà trước đi, con lại mua thứ khác, con thấy có táo và chuối tiêu!" Tôn lão nhị lập tức quay đầu đi xếp hàng.
Ông Tôn quyết định: "Thằng ba, con theo anh hai con mua nhiều đồ một chút, đồ cần thiết trong nhà đều mua, than đá ấm nước gì đó, gạo và bột mì cũng mua thêm một ít."
Tôn lão tam lập tức đồng ý, Tôn lão đại thì khiêng đồ đưa hai người già từ từ về nhà trước.
Đợi sau khi người nhà họ Tôn trở về, không ít người trước đó nghe thấy thông báo trong loa phát thanh có chút rục rịch lập tức liền phát hiện một nhà bọn họ, sau đó nhanh chóng vây quanh.
"Ông Tôn, ông đi mua gạo mì đó hả? Thật sự là gạo mì?"
"Ai u, thứ tốt này, tôi ngửi thấy mùi gạo rồi."
"Cái này còn có thịt? Thịt mỡ này có thể rán ra được bao nhiêu dầu chứ!"
"Ông Tôn, thật sự đang bán lương thực, không phải là giả sao?"
Ông Tôn bất lực nói: "Các vị hàng xóm, trước hết để cho chúng tôi về nhà cất đồ đã, thằng cả nhà tôi còn phải quay lại đón người, đúng rồi, nơi đó đúng là bán đồ, rất nhiều đồ vật, cái gì cũng có, còn có than đá... Đúng, có cảnh sát bảo vệ xếp hàng, đều yên tâm, có người hướng dẫn, nhanh đi đi, nếu chậm thì phải xếp hàng."
Các hàng xóm giải tán, nhao nhao trở về lấy tiền mua đồ.