Giang Hạo quan sát xung quanh trong viện.
Lúc này, Thiên Hương Đạo Hoa đã cao hơn một ít, vẫn chỉ có ba cái lá, còn chưa có xuất hiện thay đổi nào.
Bàn Đào Thụ lại khác, nó đã cao đến đầu gối.
Lúc này mới hai tháng, có lẽ sang năm sẽ nở hoa kết trái.
Nhanh một cách không ngờ.
"May là Thiên Hương Đạo Hoa không mọc nhanh như vậy."
Bàn Đào Thụ là mình trồng, nhanh hay không đều không ảnh hưởng lớn lắm.
Nhưng một khi Thiên Hương Đạo Hoa trưởng thành sẽ liên quan đến sự sinh tử tồn vong của hắn.
Nữ nhân kia sẽ đến đòi hoa, Trưởng lão Bạch Chỉ cũng tới, đám nội ứng Liễu Tinh Thần cũng sẽ tiến thêm một bước hành động.
Tuy nhiên cho đến bây giờ, còn chưa có người nội ứng thứ ba tiếp cận hắn.
Hắn đã bớt thời gian giám định hết người trong Linh Dược viên một lượt, tuyệt đối không có nội ứng hoặc kẻ phản bội.
Tất cả đều là một đám người bình thường sống cẩn thận dè dặt.
Trong chốc lát.
Giang Hạo đi tới chợ.
Một tháng này, hắn chủ yếu tránh né Bách Cốt Lâm nên không tới đây.
Bây giờ hắn không đi không được.
Chuyện thứ nhất là mua vòng màu vàng ròng, vì bản thân con thỏ muốn cái bắt mắt.
Giang Hạo cũng thỏa mãn nó.
Lần sau, hắn sẽ mua màu trắng bạc không khác với màu lông của nó, có vẻ khiêm tốn hơn.
Sau mấy phen cố gắng, hắn tốn chín trăm sáu mươi lăm viên linh thạch.
Thuận tiện hỏi thăm về Trúc Cơ hậu kỳ cần phải tốn khoảng một ngàn năm trăm, tròn hai nghìn.
Kim Đan… Hắn không dám hỏi.
Nuôi một con linh sủng có cá tính quá tốn tiền.
"Lần sau vẫn nên trực tiếp góp tiền mua Kim Đan đi."
Trong lòng Giang Hạo nghĩ.
Như vậy có thể tiết kiệm được ba nghìn rưỡi.
Nếu con thỏ không làm hỏng, hắn còn có thể bán qua tay, không đến mức thiệt như thế.
Sau đó, hắn mua năm chỉ lá trà ngon hơn.
Cũng là Hồng Tụ hương, nhưng lần này một chỉ là một trăm rưỡi.
Tiêu bảy trăm rưỡi.
Trên người hắn chỉ còn lại ba trăm linh thạch.
Mình kiếm tiền cũng không đủ cho linh sủng và nữ trộm hoa.
Đây là mấy tháng mới xuất hiện một lần, nếu một tháng xuất hiện một lần, vậy hắn phải tốn bao nhiêu linh thạch?
"Mấy lần này nàng uống trà, chẳng lẽ sau này còn đòi ăn bánh trà?"
Giang Hạo nghĩ đến đây, cũng cảm giác mình lại sắp nghèo rồi.
Sau đó, hắn lại bày bán một ít linh phù, hàng tích trữ trên người hắn không nhiều, tổng cộng mới bán được bốn trăm linh thạch.
Có những linh thạch này, hắn lại mua mười xấp nguyên liệu chế tạo phù.
Còn có bùa bút và máu thú.
Tốn năm trăm linh thạch.
Sau một vòng, hắn chỉ còn lại có hai trăm linh thạch.
May mà tất cả mọi chuyện vẫn tính là thuận lợi, vừa không gặp phải người của Thiên Hoan các, cũng không gặp phải người của Bách Cốt Lâm.
Xem ra bọn họ không muốn làm chuyện sỉ nhục thấp kém, tất cả đều đang chờ đợi cơ hội.
Chỉ có một vài đệ tử nội môn bình thường có oán hận trong lòng mới tới gây sự.
Bách Cốt Lâm không có người như thế, bởi vì đệ tử bình thường sẽ không cho rằng hắn giết được Minh Tả Quyền.
Thậm chí còn có phần khinh thường hắn.
Không bởi tại sao, chỉ bởi vì hắn là Trúc Cơ trung kỳ lấy được công trạng trước mười.
Một số người thậm chí sẽ đứng ở phía xa nói một câu.
"Nhìn kìa, chính là người kia. Ngươi đoán xem Giang Hạo ở Đoạn Tình nhai làm sao lấy được công trạng tông môn trước mười? Hắn bị sư huynh Man Long đẩy ra thu hút thù hận đấy."
"Ta cũng nghe nói qua. Hắn là một Trúc Cơ trung kỳ, làm sao có thể có công tích như vậy được. Còn ngăn cản thiên tài yêu nghiệt Hiên Viên Thái kia, vậy có khác nào chịu chết đâu."
"Hắn cứ chờ gặp xui xẻo đi. Có người nói người của Huyền Thiên tông sắp tới rồi, vừa vặn lấy Trúc Cơ trung kỳ có công trạng trước mười này ra gánh tội, tất cả đều vui mừng."
Giang Hạo nghe không ít những lời như vậy, hắn không để ý xem người khác nhận định thế nào.
Nhưng hắn lo lắng Huyền Thiên tông sẽ tới gây sự. Nếu chẳng may tông môn thật sự đẩy Trúc Cơ trung kỳ hắn ra ngoài, vậy...
Chỉ mới tưởng tượng tới hậu quả thôi đã không chịu nổi.
Nhưng suy nghĩ tới Thiên Hương Đạo Hoa, hắn cảm giác mình vẫn còn có giá trị.
Tuy nhiên, giá trị này cũng có thể bị vứt bỏ, mình vẫn phải mạnh mẽ hơn mới được.
"Mình lại phải đi trồng ít thứ, hoặc là tìm chỗ nào có quặng mỏ."
Giang Hạo trở lại Linh Dược viên, đá nhìn thấy con thỏ đang kiễng chân ngóng trông.
Hắn không hề do dự, ném cái vòng ra ngoài.
Con thỏ nhảy lên, bắt được cái vòng mới và vung vẩy vài cái,
Sử dụng tư thế tự nhận là rất ngầu để đeo cái vòng vào.
"Chủ nhân, ngươi xem ta có giống đại yêu không?" Con thỏ xoay cái vòng trên cổ, nhảy đến trước mặt Giang Hạo hỏi.
Giang Hạo liếc mắt nhìn nó, nói một tiếng "Không giống" rồi đi thẳng về phía bên trong lầu các.
Ngày hôm nay, hắn còn chưa thu bọt khí đâu.
【 Khí huyết Đan +1】
【 Lực lượng +1】
【 Lực lượng +1】
【 Lực lượng +1】
...
Hấp thu bọt khí xong, Giang Hạo lại bắt đầu xử lý.
trong quá trình xử lý, hắn hơi khó chịu vì một vài linh dược đòi hỏi phải xử lý phức tạp.
Điều này làm cho hắn cảm thấy ngạc nhiên, trước kia hắn sẽ không gặp chuyện như vậy.
Gần đây cảnh giới tăng tới, chẳng hiểu sao tâm trạng trở nên nóng nảy.
"Đức không xứng với vị trí sao?"
Nhớ lại trong khoảng thời gian này, Giang Hạo phát hiện chưa tới hai năm mình đã từ Luyện Khí tầng chín nhảy lên tới Kim Đan hậu kỳ.
Hai năm đi qua đoạn đường một trăm năm của người khác.
Tâm tư bành trướng là chuyện đương nhiên, bây giờ chỉ hơi nóng nảy đã xem như không tệ rồi.
Đương nhiên, bây giờ hắn có thể bình tĩnh như vậy là dựa Thiên Tuyệt Cổ độc.
Một khi không cổ độc này, hắn không biết mình sẽ bành trướng thành thế nào.
Mặc dù hắn cố gắng hết sức áp chế, nhưng trong lời nói nhất định sẽ lộ rõ sự tự mãn.
Giang Hạo thở phào một hơi, lặng lẽ nói: "Phải làm cho tâm trạng bình tĩnh trở lại, mượn Thiên Tuyệt Cổ độc rèn luyện tâm cảnh."
Phải làm quen với loại lực lượng này, nhận thức rõ bản thân.
Nhận thức rõ bản thân...
Giang Hạo tưởng tượng tới tương lai, bây giờ hai năm đạt tới Kim Đan hậu kỳ, chừng hai năm nữa là có thể thành Nguyên Thần, lại mười năm là Luyện Thần, lại ba mươi năm là Phản Hư.
Một trăm năm là vô địch?
Cẩn thận suy nghĩ, có phải mình có chút tự mãn cũng là chuyện có thể hiểu được?
Sau khi suy nghĩ lung tung một lúc.
Giang Hạo lắc đầu cười khẽ, ném những chuyện này ra sau đầu.
Không khống chế được tâm trạng của mình, tương lai chắc chắn sẽ gặp phải tai ương.
Cứ phải chờ tới khi thật sự vô địch hẵng có tâm tư bành trướng.
Sau đó, hắn bắt đầu sắp xếp linh dược, làm cho mình bình tĩnh trở lại.
Sau khi trở về, hắn bắt đầu chế luyện linh phù tới trước nửa đêm.
Lần này không giống với trước kia, hắn chỉ vẽ một tấm, chậm rãi vẽ, càng chậm càng tốt. Hắn muốn nhận thức sự nóng nảy, loại bỏ sự nóng nảy.
Không hề nghi ngờ, hắn chế luyện linh phù thất bại.
Sau đó, hắn lại bắt đầu củng cố tu vi hậu kỳ.
Ngày đêm thay thế, nhật nguyệt thay đổi.
Trong khoảng thời gian này, Giang Hạo không rời khỏi Đoạn Tình nhai, cũng không lo lắng mình nghèo.
Mà làm xong chuyện hôm qua.
Xử lý linh dược, cẩn thận tỉ mỉ quan sát, đi xử lý.
Sau đó, hắn bắt đầu vẽ linh phù, sau khi thất bại sẽ bắt đầu tu luyện.
Ngày qua ngày.
Gió thu qua đi, trời đông giá rét đã tới.
Tuyết lớn bay xuống, tuyết trắng tan đi, bãi cỏ đã hiện ra màu xanh của cây cỏ.
Cuối cùng mưa xuân tẩm bổ mặt đất.
Đông đi xuân tới.
Nửa năm giống như mây khói bay qua.
Trong lúc này, Bàn Đào Thụ không ngừng cao lên, không ngờ đã cao tới hơn hai mét, con thỏ còn có thể chơi trò leo cây.
Trong lúc đó, Giang Hạo từng phiền não, từng chán chường, cũng từng muốn kéo dài thời gian.
Sau đó phiền não dần dần biến mất, chán chường chậm rãi bớt đi, không suy nghĩ tới chuyện khác nữa.
Ngày này, một tia sáng xuất hiện ở trên bàn sách của Giang Hạo.
Hắn đã vẽ ra được Tịnh Tâm Phù.
Hắn tốn nửa buổi tối, chỉ để trong lòng hắn không còn nóng nảy nữa.
"Cuối cùng cũng thành công."
"Tuy mượn Thiên Tuyệt Cổ độc, nhưng bây giờ chắc hẳn không còn nguy hiểm trên phương diện tâm cảnh nữa."
Tròn nửa năm, may mà không ai tới gây rắc rối cho hắn.
Nếu không sẽ dễ dàng phá tan sự yên tĩnh này.
Tuy nhiên, đến nay Bách Cốt Lâm vẫn chưa từng làm gì lại khiến hắn bất ngờ.
Mấy tháng nay, hắn cũng không gặp được Liễu Tinh Thần.
Không biết tình hình thế nào rồi.
Ngày tiếp theo.
Giang Hạo hít sâu một hơi. Nửa năm này, hắn bận củng cố tu vi cùng với ổn định tâm cảnh.
Nguyên liệu chế tạo linh phù đã dùng gần hết, cũng không kiếm được linh thạch.
Bây giờ hẳn phải nghĩ cách kiếm sống.
Nhưng hắn vừa ra khỏi cửa, đã thấy Liễu Tinh Thần đi qua.
Khí tức trên người Liễu Tinh Thần có gì đó không ổn.
------
Dịch: MBMH Translate