Chương 58: Trận chiến ở Hắc Huyền Môn
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Ngươi không phải Chu Gia Tài... Rốt cuộc ngươi là ai?” Diệp Phong đứng giữa không trung, thình lình xoay người chỉ vào hắc y nhân rồi quát lớn.
Nhưng hắc y nhân không mở miệng, mà nhảy tới chỗ cao hơn Diệp Phong, tiếp tục chém một xuống một chiêu “Lạc Địa Trảm”.
Bởi vì đang đứng giữa không trung nên Diệp Phong không có chỗ mượn lực, chỉ đành giao tay che trước mặt, bị đao mang hung hãn chém vào cánh tay rồi nện mạnh xuống đất.
Trên cánh tay của Diệp Phong xuất hiện vết chém, tuy thấm máu nhưng da thịt lại không bị cắt đứt, khả năng đánh tiếp với hắc y nhân một hồi là miệng vết thương tự động lành lại.
“Sao có thể?”
Thấy Diệp Phong không bị một đao chém thành hai mảnh mà chỉ để lại vết thương ngoài da, hắc y nhân khiếp sợ trong lòng.
“Cơ hội tốt!”
Diệp Phong chỉ chờ khoảnh khắc này, nhanh chóng ném Linh Nguyên Chung nhỏ bằng chén trà ra ngoài.
Hắc y nhân không kịp trốn, chỉ có thể dùng Linh Khí trường đao của mình để chặn lại, sau đó bị đánh văng ra ngoài, đồng thời tiếng xương cốt bị gãy cũng vang lên.
Hắc y nhân ngã lăn trên mặt đất, bất chấp mất một Linh Khí là thanh trường đao, ngả ngiêng bỏ trốn.
“Trốn đi đâu!”
Diệp Phong không muốn giữ lại mầm họa, vừa cầm lại Linh Nguyên Chung liền đuổi theo.
Dưới màn đêm, hắc y nhân thi triển một loại pháp thuật di chuyển.
Trông giống chạy như bay trên nóc nha, nhưng thật ra hai chân cách mặt đất, tốc độ cực nhanh, sánh nganh với “Phong Linh Bộ”.
Diệp Phong không có cách nào thi triển pháp thuật, chỉ có thể chạy vội trên nóc nhà, cho nên thỉnh thoảng sẽ có mái ngói rơi xuống.
May thay người ở khu vực này đều đã chìm vào giấc ngủ, dù có mái ngói rơi xuống thì họ cũng chỉ nghĩ là mèo hoang chạy qua, nên không để ý cho lắm.
“Chết tiệt, rốt cuộc tên này là ai, sao lại đáng sợ như thế, giống hệt yêu thú hình người, lực lượng không cạn.” Hắc y nhân thoáng nhìn về sau, phát hiện Diệp Phong càng lúc càng nhanh, sợ xanh mặt, vội vàng tăng tốc.
“Đừng hòng trốn!” Diệp Phong quát lớn.
Nhìn một viên gạch trên nóc nhà, mắt Diệp Phong khẽ đảo lên, đá cho nát tươm, những mảnh vụn lao thẳng về phía hắc y nhân.
Nhưng phản ứng của hắc y nhân cực kỳ mau lẹ, hệt như tia chớp. Gã bất thình lình xoay người giữa không trung, nâng chưởng đẩy ngang, đánh ra một chưởng ấn kim sắc bán trong suốt chặn lại những mảnh gạch vỡ, đồng thời mượn lực đánh chúng văng ra chừng mười mét.
“Ây dà!”
Diệp Phong nhìn hắc y nhân càng ngày càng xa mình, không ngờ động tác của đối phương lại kinh dị như vậy, liền tăng tốc đuổi theo.
Hai người một đuổi một chạy, giằng co gần nửa khắc.
Cuối cùng, Diệp Phong đuổi tới một rừng cây kế bên thành Nam, nơi này vẫn thuộc thành trì nhưng kiến trúc ít hơn rất nhiều, cũng chẳng phồn hoa bằng trung tâm thành.
Sau khi chạy vào một tòa nhà lớn đang mở rộng cửa, hắc y nhân biến mất ngay lập tức, Diệp Phong nhanh chóng đuổi kịp rồi đứng ở trước cửa.
“Hắc Huyền Môn!”
Diệp Phong nhìn biển hiệu, cau mày.
Hắc y nhân thế mà lại công khai chạy thẳng vào Hắc Huyền Môn, chẳng lẽ gã cấu kết với môn phái này?
Diệp Phong bước qua cửa lớn với một bụng nghi hoặc, phát hiện tiền viện vắng tanh không một bóng người.
“Người đâu?”
Diệp Phong cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện Hắc Huyền Môn rộng lớn vô cùng, được chia làm ba phần, gồm tiền viện, trung viện và hậu viện, hết thảy hơn mười mẫu.
Nhưng cả tiền viện lẫn trung viện đều không có một ai.
Chờ đến lúc đi tới hậu viện, Diệp Phong mới phát hiện có ba mươi mấy người mặc trang phục đệ tử nằm lăn lóc trên mặt đất, toàn bộ đều là đệ tử của Hắc Huyền Môn, hơn nữa đều đã tắt thở, toàn thân lạnh ngắt.
“Khặc khặc khặc, muốn rượt ta sao? Vậy đi chết đi!”
Bốn bề hậu viện truyền đến giọng nói khản đặc, hoàn toàn không đoán được vị trí của đối phương.
Ngay sau đó, đệ tử Hắc Huyền Môn đang nằm trên mặt đất chợt nhảy dựng lên, cơ thể phình lớn thành người sói cao hai mét trong chớp mắt, tỏa ra yêu khí nồng nặc.
Hai mắt bọn họ lóe lên ánh sáng màu xanh lục, đôi tay biến thành những móng vuốt cứng hơn thép, nhào về phía Diệp Phong hệt như mũi tên rời cung.
“Chết đi sống lại, hay là con rối dị biến?”
Diệp Phong cau mày, đánh một chưởng về phía người sói đang lao tới, khiến nó văng ngược ra ngoài, nện lên mấy người sói đằng sau.
Đám người sói này phòng ngự không mạnh, chặn không nổi một chưởng của Diệp Phong, sau mấy hiệp đã ngã lăn trên mặt đất, dần tan thành tro bụi.
“Mặc dù không biết ngươi là ai, nhưng hôm nay ngươi nhất định phải chết!”
Giọng nói khàn khàn kia lại lần nữa văng vẳng khắp nơi, không thể đoán ra vị trí.
Diệp Phong nhìn xung quanh, đang chuẩn bị thoát thân, lại phát hiện những lá cờ xí sáng lên, bay từ phía xa tới rồi cắm xuống bốn góc hậu viện.
Ầm....
Những văn tự cổ xưa và đường cong xuất hiện dày đặc trên mặt đất và giữa không trung, đan chéo vào nhau tạo thành một trận pháp hộ thuẫn.
Diệp Phong nhảy ra, nện một chưởng thật mạnh lên hộ thuẫn nhưng chỉ phát ra tiếng vang lớn, khiến cho hộ thuẫn vặn vẹo liên tục, lại không đánh vỡ được nó.
“Đây chính là trận pháp thu nhỏ của “Tứ Linh Đao Kiếm Trận”, có thể mạt sát toàn bộ những kẻ dưới Tụ Nguyên cảnh, xem ngươi sống kiểu gì.” Giọng nói khàn khàn lại lần nữa vang lên.
Keng!
Trong màn đêm chợt vang lên tiếng ngâm của đao kiếm, Diệp Phong ngẩng đầu, chỉ thấy một thanh Linh Khí trường đao từ trên trời giáng xuống, chém ra đao quang chói mắt.
Diệp Phong bật lên, chắp tay trước ngực rồi kẹp lấy thanh Linh Khí trường đao, khiến nó giãy dụa thế nào cũng không thoát được.
Nhưng sau đó lại nghe một tiếng “keng” vang lên, một thanh đoản kiếm từ phía sau đâm thẳng vào ót Diệp Phong, tốc độ cực nhanh, vượt qua giới hạn phản ứng của tu hành giả Luyện Khí tầng chín bình thường.
May thay khả năng cảm nhận nguy cơ của Diệp Phong rất nhạy bén, tay phải bắt Linh Khí trường đao, tay trái nhanh chóng xoay một vòng, đấm thẳng về phía thanh Linh Khí đoản kiếm.
“Sao có thể?”
Hắc y nhân trốn trong bóng tối, âm thầm điều khiển “Tứ Linh Đao Kiếm Trận” nghẹn họng mà nhìn đăm đăm.
Hắn biết Diệp Phong rất mạnh, nhưng khẳng định không thể thắng nổi trận pháp này, nào ngờ tên biến thái này lại tiếp dao sắc bằng tay không, khủng bố tới vậy!
“Mặc dù không biết ngươi trốn ở chỗ nào, nhưng một mạnh chấp mười khôn.” Diệp Phong bị đánh nên giận điên lên, triệu hoán Linh Nguyên Chung cao hai mét, hai tay kẹp lấy rồi dùng hết sức lực ném ra ngoài, nện thật mạnh lên hộ thuẫn, phát ra tiếng nổ ầm ầm như tiếng sấm.