Chương 81: Trận chiến tại mỏ linh khoáng mới
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Khụ khụ khụ!”
Lúc này, chưởng môn Hắc Huyền Môn ho khan liên tục, khóe miệng tràn ra máu tươi, chỉ nghe một tiếng “rắc” vang lên, rốt cuộc tấm khiên trong tay cũng vỡ tan tành.
“Một chiêu phá tan Linh Khí hạ phẩm, lực đạo này... Chạy!”
Chưởng môn Hắc Huyền Môn biến sắc.
Đúng lúc này, thông qua lỗ hổng nơi tấm khiên, hắn ta nhìn thấy nắm đấm của Diệp Phong xé gió lao tới, liền hãi hùng khiếp vía mà tránh đi.
Vèo!
Đôi chân heo của chưởng môn Hắc Huyền Môn bắt đầu phát lực, tốc độ né tránh còn nhanh hơn trước gấp bội, tạo ra mấy tàn ảnh ở phía sau.
“Tốc độ này....” Một quyền của Diệp Phong đánh hụt, thấy chưởng môn Hắc Huyền Môn đã lẩn trốn vào trong sương mù, sau khi lấy đà nhảy vài cái liền biến mất hút.
Đám đệ tử còn lại cũng kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm.
“Hóa ra đôi chân heo này không phải để đánh nhau, mà là để chạy trốn!” Lý Kiều Kiều khẽ cảm thán.
Diệp Phong cũng không ngờ cặp chân heo của chưởng môn Hắc Huyền Môn lại nhanh đến vậy, tốc độ ấy so với thi triển “Phong Linh Bộ” viên mãn còn nhanh hơn mấy lần.
Lúc này, Mặc Oanh hỏi: “Chưởng môn, giờ phải làm gì tiếp đây?”
Diệp Phong nhìn đám khôi lỗi sói vương vãi đầy đất: “Nhặt mấy thứ còn ổn lại.”
“Rõ.”
Nhóm đệ tử háo hức làm theo.
Chờ đến khi nhặt xong rồi thu vào không gian của hệ thống, Diệp Phong mới cẩn thận đưa các đệ tử tới mỏ linh khoáng.
.......
Trong khu rừng rậm mù sương, chưởng môn Hắc Huyền Môn mệt đến mức há miệng thở dốc. Hắn ta chạy như điên tận mấy trăm dặm, nằm trên đất thở dốc chẳng khác gì mấy con chó.
Đại trưởng lão Bá Đao cầm trường đao, đứng kế bên một con mãnh hổ, nhìn chưởng môn Hắc Huyền Môn chằm chằm mà chất vấn: “Đám khôi lỗi sói đâu?”
Nghe vậy, sắc mặt chưởng môn Hắc Huyền Môn biến đổi.
Đám khôi lỗi sói này được mua để tấn công mỏ linh khoáng, tạm thời để hắn ta nắm giữ. Nhưng vì báo thù mà chưởng môn Hắc Huyền Môn không màng kế hoạch, trộm mai phục Diệp Phong. Vốn dĩ tưởng rằng có thế cắn sạch Phiêu Miểu Phái, độc hưởng chiến công.
Nào ngờ, hắn ta lại thất bại!
Nếu chuyện này bị Tiểu Lang Tướng phát hiện, bản thân hắn ta ít gì cũng bị lột một lớp da!
“Ta bị Phiêu Miểu Phái mai phục!” Chưởng môn Hắc Huyền Môn nghiêm túc, bắt đầu bịa chuyện: “Ngươi làm gì biết một trận này thảm thế nào, ngay cả Hắc Huyền Thuẫn của ta cũng bị đánh nát. Nếu không phải ta liều mạng chạy trốn, chắc ngươi chẳng còn gặp được ta nữa đâu.”
Đại trưởng lão Bá Đao nhíu đôi mày trắng, cảm thấy chuyện này không đơn giản.
Ông ta nghĩ thầm rồi mắng: “Đủ rồi, hóa ra là ngươi đem đám khôi lỗi sói đi vây sát Phiêu Miểu Phái, ai dè trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Giờ đã mất đám khôi lỗi sói, khẳng định chúng ta sẽ bị động trong trận chiến giành linh khoáng. Đến lúc Tiểu Lang Tướng trách tội xuống dưới, để xem ngươi xử trí thế nào!”
Nói đến đây, đại trưởng lão Bá Đao tức đến mức muốn một đao chém luôn chưởng môn Hắc Huyền Môn.
“Ta không có, ngươi đừng nói bậy!” Chưởng môn Hắc Huyền Môn nhanh chóng biện giải.
Đại trưởng lão Bá Đao nhếch miệng, nhưng nghĩ đến kế hoạch của Tiểu Lang Tướng quan trọng, chỉ đành nuốt lửa giận mà nói: “Kế tiếp, mọi chuyện phải nhìn sắc mặt ta mà hành sự. Nếu ngươi còn dám gây trở ngại mà không giúp ích được gì, đừng trách ta chém bay cái đầu heo của ngươi!”
Dứt lời, đại trưởng lão Bá Đao giơ cao trường đao, bộc phát ra khí tức mạnh mẽ, sương mù xung quanh bị xua tan ngay lập tức.
“Nhất định ta sẽ nghe lệnh hành sự!”
Hy vọng muốn sống của chưởng môn Hắc Huyền Môn tăng vọt, vội quỳ xuống đất xin tha, còn dập đầu.
Đại trưởng lão Bá Đao khó nén giận nhưng vẫn thu hồi trường đao.
“Chít chít!”
Lúc này, một con chuột đen sì chạy tới, nhảy vào lòng bàn tay đại trưởng lão Bá Đao, kêu những tiếng đầy kỳ quái với ông ta.
“Biết rồi, Phiêu Miểu Phái, Phi Vũ Môn, Lạc Sơn Phái với mười mấy môn phái đều đã tới mỏ linh khoáng, chúng ta bắt đầu kế hoạch được rồi.” Đại trưởng lão Bá Đao cười ha hả.
......
Ở bên ngoài vài dặm, nhóm Diệp Phong phát hiện một sơn cốc. Nơi này ít sương mù hơn hẳn, có thể nhìn hơn một nghìn thước.
Dưới vách đá nham thạch có một hang động lớn, chẳng biết thông tới chỗ nào, xung quanh hội tụ hơn trăm người, từ môn phái cao đẳng là Phi Vũ Môn đến môn phái trung đẳng Lạc Sơn Phái, chừng mười mấy môn phái.
“Ồ, Phiêu Miểu Phái cũng tới rồi.”
“Một môn phái hạ đẳng, tới rồi thì sao chứ?”
“Dù sao thì ai tới cũng vậy, nhất định Phi Vũ Môn chúng ta phải chiếm được mỏ linh khoáng lớn.”
Đệ tử các môn phái nhìn nhóm người Diệp Phong, bắt đầu xì xầm.
Diệp Phong chẳng thèm để tâm mấy lời này, hắn nhìn khắp xung quanh, thấy không có ai quen liền bảo các đệ tử ngồi tại chỗ, lấy ra các loại đồ ăn để bổ sung thể lực.
Mấy môn phái khác thấy một màn này liền bày ra vẻ mặt cổ quái.
Đã lúc này rồi còn ăn cái gì mà ăn?
“Lão Thiết, ngươi về môn phái chờ trước đi.” Lúc này, Diệp Phong vỗ nhẹ Thiết Trảo Long Ưng. Thiết Trảo Long Ưng khẽ gật đầu, phi lên cao.
Linh khoáng nằm dưới mặt đất, Thiết Trảo Long Ưng là thú phi hành, không thích hợp vào trong, mà chờ ở ngoài lại hơi nguy hiểm, cho nên trở về môn phái là lựa chọn tốt nhất.
“Ồ, đông vậy à?”
Lúc này, đại trưởng lão Bá Đao cưỡi mãnh hổ, đem theo mười mấy đệ tử Bá Đao Phái bước đến, ai nấy ít nhất đều là Luyện Khí tầng năm, khí thế vượt mặt các môn phái khác trong nháy mắt.
Diệp Phong nhìn đại trưởng lão Bá Đao, phát hiện người này luôn nhìn thẳng, tựa hồ chẳng để ý đến sự tồn tại của những người khác.
“Thời gian không sai biệt lắm, chắc hẳn con yêu thú cấp cao đẳng ‘Đại Địa Cuồng Tích’ sắp ra kiếm ăn rồi, lát nữa chúng ta phục kích nó, lúc sau lại cạnh tranh linh khoáng bằng bản lĩnh.”
Người lên tiếng chính là đại trưởng lão của Phi Vũ Môn, ông ta mặc một bộ đồ thanh thoát, gương mặt hiền từ, lộ ra khí tức Luyện Khí tầng chín đỉnh phong.
Đại trưởng lão của Phi Vũ Môn vẫn chưa trùng kích Tụ Nguyên Cảnh, luôn tự mình tích lũy. Nghe đồn phàm là tu hành giả ở thành Bạch Phù có hy vọng đột phá Tụ Nguyên Cảnh nhất, đức cao vọng trọng.
So với đại trưởng lão của Bá Đao Phái vừa vào cửa đã bại thì lời nói của đại trưởng lão Phi Vũ Môn có trọng lượng hơn nhiều.