Chương 82: Đại Địa Cuồng Tích
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
“Được rồi, nghe theo đại trưởng lão Phi Vũ Môn vậy.”
Các môn phái khác đều không phản đối.
Đại trưởng lão Bá Đao đã âm thầm ấp ủ kế hoạch từ lâu, không muốn tự nhiên bị chen ngang, nên vẫn luôn trầm mặc không nói gì.
Nhóm người tản ra rất nhanh, ẩn úp trong cánh rừng phụ cận.
“Chưởng môn, chúng ta còn phải đợi bao lâu nữa?” Trong bụi cây, Hạ Hà bị cành cây che đi, thấy cổ hơi ngứa liền hỏi nhỏ.
“Không vội, tiếp tục chờ! Đúng rồi, lát nữa lúc tấn công Đại Địa Cuồng Tích, chúng ta cứ làm màu là được.” Diệp Phong nghiêm túc dặn dò.
“Làm màu là sao ạ?” Âu Dương Vũ nhỏ tuổi nhất hỏi.
“Các ngươi chưa học bơi bao giờ à? Làm màu chính là kiểu tạo ra thanh thế lớn, nhưng trên thực tế lại chẳng xuất lực bao nhiêu, làm vậy có thể bảo tồn thực lực, để giành lúc sau.”
“Ồ, con hiểu rồi!”
Đám đệ tử gật đầu như gà mổ thóc.
Mọi người đợi chừng nửa canh giờ, tận đến khi mặt trời ngả về phía Tây, mới nghe thấy tiếng bước chân “bịch bịch bịch” nặng nề truyền tới từ trong hang động, tựa như có mấy chục con voi khổng lồ đang chạy như điên, ngay cả mặt đất cũng rung lên từng đợt.
“Tới rồi!”
Diệp Phong tập trung tinh thần.
Chỉ thấy một con thằn lằn cực lớn đen sì dài hơn mười thước bò ra từ hang động, khắp người mọc đầy những lớp vảy to bằng miệng bát, đuôi còn có gai nhọn, trên đỉnh đầu mọc chiếc sừng đỏ sậm, trông uy phong cực kỳ.
Đây chính là Đại Địa Cuồng Tích!
Một con yêu thú là Yêu Binh cấp cao đẳng đỉnh phong.
Nó vừa bò ra hang động đã lè lưỡi khắp bốn phía đầy cảnh giác, sau đó mới tiếp tục bò ra.
“Ra tay!”
Đúng lúc này, đại trưởng lão Phi Vũ Môn hét lên.
Chỉ thấy mấy đạo ánh sáng vọt ra từ những bụi cây, đánh vào vách đá ầm ầm, khiến cho những tảng đá lớn rớt xuống, nháy mắt lấp kín hang động, chặt đứt đường trở về của Đại Địa Cuồng Thú.
“Xông lên, giết Đại Địa Cuồng Thú!”
Những người còn lại xông ra từ bụi cây, bộc phát ra lớp sóng khí ngập trời.
Đại chiến vừa chạm liền nổ ngay!
“Đệ tử Phiêu Miểu Phái nghe lệnh, chuẩn bị Đạn Nguyên Khí, liều mạng nổ cho ta!” Diệp Phong hét lớn, nom ra sức cực kỳ.
Chúng đệ tử biết đây là tín hiệu “làm màu”, liền thi triển Đạn Nguyên Khí, đánh ra một tràng đạn khí, trông thanh thế to lớn lắm nhưng đến lúc đánh vào người Đại Địa Cuồng Tích lại chẳng tróc khối vảy nào.
“Đánh vào mắt nó, đừng đánh phía sau lưng.”
“Chú ý hàng phía sau!”
“Nhìn kìa, nó lộ ra khoảng trống phía sau rồi, tiến công!”
Diệp Phong gào đến đỏ cả mặt, hơn nữa còn dọn mấy tảng đá lớn văng qua, tỏ vẻ bản thân ra sức nhiều lắm.
Những môn phái khác nghe tiếng hô vang trời của Phiêu Miểu Phái, trông có vẻ ra hết sức lực, liền ngầm chỉ bọn họ không biết giữ thực lực, đúng là ngu ngốc.
Không sai!
Các môn phái khác cũng đang làm màu.
Bọn họ đều rất khôn khéo, biết được tầm quan trọng của việc bảo tồn thực lực.
Chẳng qua đệ tử của các môn phái lại không hay rằng, Phiêu Miểu Phái mới chính là ông tổ làm màu!
Bởi bọn họ chỉ toàn hét lên mà thôi!
Đại trưởng lão Bá Đao Phái thấy Diệp Phong hét đến mặt đỏ tía tai, đệ tử Phiêu Miểu Phái cũng một dạng dốc hết sức lực, thầm nghĩ một cách lạnh nhạt: “Đúng là một đám vắt mũi chưa sạch, chờ các ngươi cạn kiệt sức lực rồi tiến vào hang động, ta sẽ từ từ tra tấn các ngươi sau.”
....
Ầm vang!
Cuối cùng, dưới cuộc vây công “làm màu” của hơn trăm tu hành giả, Đại Địa Cuồng Tích cũng ngã xuống, khí tức sinh mệnh dần biến mất.
Mặc dù nó là Yêu Binh cấp cao đẳng, với cả hơn trăm tu hành giả đều làm màu, nhưng uy lực vẫn khủng bố vô cùng.
Đối mặt với loại này cũng chỉ có Tụ Nguyên cảnh mới có thể bình an vô sự.
“Ha ha ha, đã xử lý xong Đại Địa Cuồng Tích, uy hiếp lớn nhất để vào hang động đã không còn, chúng ta dọn nham thạch ra là tiến vào được.” Đại trưởng lão Phi Vũ Môn cười nói.
“Đúng rồi, Đại Địa Cuồng Tích phân chia thế nào đây?”
“Vảy trên người nó cứng lắm, có thể làm ra hộ giáp loại tốt nhất, không nên lãng phí.”
Hai chưởng môn của môn phái trung đẳng vội lên tiếng.
Đại trưởng lão Phi Vũ Môn suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Ngay lúc này các vị đều xuất lực, đặc biệt là Phiêu Miểu Phái, đáng khen ngợi. Chi bằng như vậy, dựa theo số lượng đầu người, đem vảy, móng vuốt, răng nanh của Đại Địa Cuồng Tích chia ra.”
Đối với mọi người mà nói, so với linh khoáng, Đại Địa Cuồng Tích chỉ là thứ lặt vặt, không đáng để phí nhiều thời gian, nên đều đồng ý một cách chóng vánh.
Chưa đến nửa nén hương, Đại Địa Cuồng Tích đã bị chia cắt sạch sẽ, không còn manh giáp. Bởi vì Phiêu Miểu Phái “xuất lực nhiều nhất” nên được nhận phần lợi móng vuốt và mười khối vảy.
Mà lúc này, những tảng đá vụn lấp kín hang động cũng đã được dọn xong.
Mỗi người một tổ nhanh chóng đi vào, sợ bị đoạt hết linh khoáng.
Hang động vừa sâu lại vừa rộng, nơi nhỏ nhất cũng tận mười thước, cao năm thước, tổng thể tương đối khô ráo, gió thổi vào liên tục, giống hệt như một lỗ thông gió dài ngoằng.
Mười mấy môn phái, hơn trăm người tiến vào bên trong.
Có người bàn tay sáng lên, cũng có quả đầu trọc bừng sáng, có người sáng toàn thân, còn có người đốt đuốc, chiếu sáng đường đi.
Diệp Phong mang theo các đệ tử đi ở cuối cùng.
Nhưng lại chẳng may, đại trưởng lão Bá Đao Phái một mình đi theo phía sau, song song với mấy người đi trước như bọn họ, khiến Diệp Phong thấy hơi mất tự nhiên. Đến nỗi đệ tử Bá Đao Phái cũng chen chúc đi ở đằng trước với Phi Vũ Môn.
Chờ đến lúc mọi người đều đã tiến vào hang động, một bóng người màu đen xuất hiện ở lối vào, phát ra tiếng cười khặc khặc đầy quái dị.
“Đợi các ngươi vào đến nơi sâu nhất liền biết cái gì gọi là tuyệt vọng, ha ha ha!”
...
Hang động không hề phân nhánh, một đường uốn lượn, kéo dài xuống dưới, đưa mọi người tới chỗ sâu chừng 300 thước.
Lúc này, phía trước rộng mở thông suốt.
Đập thẳng vào mắt chính là một hang động cao hơn mười thước, rộng mấy chục thước, dài chừng trăm thước, cực kỳ to lớn.
Trên những vách đá nơi đây phủ đầy những viên đá lập lòe linh quang, chiếu sáng cả một vùng tăm tối.
“Oa!”
“Là khoáng thạch Phỉ Thúy.”
“Chỗ này còn có Viêm Kim.”
“Bên chỗ ta còn có không ít khoáng Linh Đồng.”
“Bản chưởng môn thấy được vài linh thạch hạ phẩm.”