Chương 83: Mọi người làm màu, sự kiện đột phát
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Hơn trăm tu hành giả vừa đặt chân vào đây liền phát hiện linh khoáng ở khắp bốn phía, đều là những vật liệu có thể luyện chế ra Linh Khí hạ phẩm hi hữu.
“Cả mỏ quặng này có giá trị ít nhất 3000 khối linh thạch hạ phẩm, dù chia trung bình ra thì mỗi môn phái cũng kiếm được món hời lớn.”
“Còn thất thần làm gì, mau đào quặng đi!”
Người của các môn phái tản ra xung quanh, nhân lúc linh khoáng còn chưa bị khai thác thì đào thêm đôi chút.
Ầm vang!
Nhưng đúng lúc này, phía đỉnh chóp của hang động linh khoáng chợt sụp đổ, vô số những tảng đá nặng hàng tấn rớt xuống, đằng sau còn có cát lún và bùn lầy ẩm ướt.
May thay ở đây toàn là tu hành giả, đều phản ứng mau lẹ nên mạo hiểm tránh được hết, không ai mang cái danh “tu hành giả bị đá rớt xuống đè chết” người người cười chê.
“Chạy ra lối vào đi!”
Đại trưởng lão Phi Vũ Môn vội hét lớn, dẫn đầu bay qua.
Keng!
Một thanh trọng đao chợt bổ tới từ góc khuất, chém ra đao mang trắng xóa như tuyết dài hơn mười thước.
Đại trưởng lão Phi Vũ Môn vội bấm tay niệm thần chú, vận chuyển linh quang hộ thể, sau đó ném ra một tấm khiên lớn chừng cái bàn, chắn ở phía trước.
Leng keng!
Tiếng vang rung trời nổ lên, suýt nữa đâm thủng màng nhĩ mọi người.
Đại trưởng lão Phi Vũ Môn thấy tấm khiên đã bị bổ ra, mí mắt giật liên tục, nhưng phát hiện đao mang đã bị ngăn lại liền thầm thả lỏng.
Nhưng vào lúc này, một tiếng xoẹt vang lên!
Ông ta cúi đầu, nhìn thấy một thanh trọng đao đâm thẳng qua, liền vội quay đầu, nhìn thấy một người khổng lồ cao hai thước, đứng trên đôi chân heo, bày ra vẻ mặt chê cười.
“Đại trưởng lão của Phi Vũ Môn cũng chỉ có thế.” Chưởng môn Hắc Huyền Môn cười nhạo.
Thân đao xoay ngang, đại trưởng lão Phi Vũ Môn bị chém thành hai nửa, thân vẫn đạo tiêu, khiến cho mấy tu hành giả trẻ tuổi đang lánh nạn kế bên co rúm lại.
Đúng lúc này, đại trưởng lão Bá Đao Phái cưỡi mãnh hổ oai hùng, đi ra từ góc khuất, giơ cao thanh trường đao. Lúc nãy chính là một kích toàn lực của lão ta, ép đại trưởng lão Phi Vũ Môn phải toàn lực phòng thủ.
Để cho chưởng môn Hắc Huyền Môn phụ trách đâm đao sau lưng.
Hai người phối hợp ăn ý, trong nháy mắt đã giải quyết xong đại trưởng lão Phi Vũ Môn, một cường giả Luyện Khí tầng chín đỉnh phong đã khổ luyện nhiều năm.
“Đại trưởng lão ngã xuống rồi!”
“Là đại trưởng lão Bá Đao Phái và kẻ thần bí làm!”
“Tên thần bí cái chó gì, đó là chưởng môn Hắc Huyền Môn!”
“Xong đời, xem ra đại trưởng lão Bá Đao Phái cũng là Yêu Tộc nằm vùng, chúng ta bị nhốt dưới hang động sâu trăm trượng, nguy rồi!”
Tu hành giả của các môn phái đều hoảng sợ.
Trong suốt quá trình, Diệp Phong đều rất bình tĩnh, còn những đệ tử khác đã chẳng thấy bóng dáng từ lâu.
Trên mặt đất, Mặc Oanh, Thạch Lỗi và mười đệ tử đồng loạt hiện thân.
Ngay lúc xuất hiện nguy cơ, Diệp Phong đã bảo bọn họ thi triển pháp thuật cấp một “Thổ Độn” trước, để ẩn náu hoàn toàn trong mặt đất, tránh khỏi nguy hiểm.
Lý Kiều Kiều hỏi: “Đại sư huynh, kế tiếp chúng ta nên làm gì đây?”
Thạch Lỗi chỉ về lối vào hang động, lại thấy chỗ này bị một lượng lớn nham thạch lấp kín, vì thế nói: “Các ngươi xem, lối ra của hang động lại bị phong kín rồi, chúng ta đánh vỡ từ bên ngoài, để những người khác chạy ra.”
“Gàoooo!”
Ngay lúc này, mấy con U Minh Lang là Yêu Binh cấp trung đẳng nhảy ra từ trong lùm cây, nhìn thấy nhóm người Mặc Oanh liền tấn công ngay lập tức.
“Đạn Nguyên Khí!”
Nhóm đệ tử liền thi triển pháp thuật tầm xa, nổ chết mấy con U Minh Lang muốn xông vào.
......
Giây phút này, nơi sâu 300 thước.
Toàn bộ hang động ngầm đã sụp đổ, hàng trăm tu hành giả bị chôn dưới lớp đất đá, không rõ sống chết.
Còn Diệp Phong, bởi vì vẫn luôn đi ở phía sau đội ngũ, nên dẫn đầu nhảy đến thông đạo, không bị đá lớn vùi lấp.
Ở bên cạnh hắn còn có mấy đệ tử may mắn của các môn phái khác.
“Còn có mấy người chưa bị vùi lấp, chúng ta hãy giải quyết luôn đi!” Trưởng lão của Bá Đao Phái hờ hững liếc nhìn Diệp Phong cùng đoàn người, trầm giọng nói.
Đệ tử các phái vừa nghe thì tóc đã dựng đứng lên.
Ở giai đoạn này, tất cả những người khác đều bị đá tảng, cát lún, bùn đất vùi lấp, dù không nguy hiểm đến tính mạng cũng không thể thoát ra trong chốc lát.
Chỉ dựa vào mấy chục con tép riu như bọn họ mà nói, đối với Đại trưởng lão của Bá Đao Phái mà nói, thậm chí còn chưa đủ nhét kẽ răng!
"Xong rồi, chúng ta chết mất!"
"Không! Ta cảm thấy chúng ta vẫn còn có thể sống sót, dẫu sao nơi này không phải còn có Diệp chưởng môn Phiêu Miểu Phái hay sao?"
"Ta khinh! Diệp chưởng môn chẳng qua chỉ là phàm nhân, tồn tại chẳng khác nào linh vật, bây giờ còn sống là may rồi, trông cậy vào hắn còn không bằng đi mua một bộ quan tài còn thiết thực hơn."
Đệ tử các đại môn phái khóc không ra nước mắt.
Khi đối mặt với môn thần giống như Đại trưởng lão Bá Đao Phái, kết hợp với khôi lỗi đã được cải tạo của chưởng môn Hắc Huyền Môn, tất cả mọi người đều cảm thấy không còn chút hy vọng sống nào.
Nhưng mà mọi người lại phát hiện chưởng môn Hắc Huyền Môn cầm trọng đao lại coi như không nhìn thấy bọn họ, mà nghiêm túc nhìn Diệp Phong, trầm giọng nói: “Diệp Phong, quả nhiên ngươi còn sống!”
Đại trưởng lão của Bá Đao Phái cười nhạt, nói:
"Cứ coi như Diệp Phong còn sống thì sao chứ? Những đệ tử khác của Phiêu Miểu Phái đều bị chôn vùi, chờ chúng ta liên thủ giải quyết hắn, rồi chôn hết tất cả các tu hành giả, chuẩn bị mở đại trận huyết tế."
“Được!” Chưởng môn của Hắc Huyền Môn gật đầu.
Mười mấy tu hành giả nghe cuộc nói chuyện giữa hai người đều sững sờ.
Hai tu hành giả có tu vi Luyện Khí tầng chín lại muốn liên thủ đối phó với phàm nhân Diệp Phong ư?
Chúng ta có nghe lầm không?
Mọi người đều cảm thấy rằng đầu mình như bị cửa kẹp.
"Giết!"
Đúng lúc này, hai tên cường giả xuất thủ.
"Lạc Địa Trảm!"
Chưởng môn Hắc Huyền Môn và Đại trưởng lão của Bá Đao Phái đồng thời thi triển pháp thuật cấp một đã tới viên mãn, hai luồng ánh sáng như tuyết đao chém vào Diệp Phong.
Trong tích tắc, nhiệt độ trong lối đi giảm đột ngột.
Dù mười mấy tu hành giả chỉ đứng cạnh xem cũng lạnh cóng cả người, ngay cả ý định ra tay cũng biến mất.