Chương 85: Bàn về tầm quan trọng của bổ nhát cuối
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng trong thông đạo gần ba trăm thước dưới lòng đất này, giống như tiếng sấm âm u, chấn động lòng người.
Ầm!
Vào lúc này, vài bóng người xuyên qua tảng đá rơi xuống mỏ linh khoáng, nhảy vào trong lối đi, và cuối cùng thoát khỏi vây khốn.
"Ha ha, chúng ta đã ra ngoài rồi!"
“Đại trưởng lão của Bá Đao Phái, còn có chưởng môn của Hắc Huyền Môn nữa, các ngươi lại dám phản bội, đầu quân vào Yêu tộc, bây giờ chúng ta sẽ xử lý các… Ngươi?”
Mấy chục người phát hiện Diệp Phong đang cầm đao đứng tại chỗ, nhìn thấy vết máu chảy ra từ mũi đao, liền nhìn về phía chưởng môn Hắc Huyền Môn đã chết cách đó không xa, con ngươi co rút mạnh.
Ầm!
Lúc này, Đại trưởng lão của Bá Đao Phái rốt cuộc không nhịn được nữa, thân thể ngã xuống đất, vẫn duy trì trạng thái yêu hóa.
"Chết... chết rồi?"
Khoảng chục người kinh ngạc nói, nhìn cảnh tượng trước mắt như đang nằm mơ.
Sau sự cố sập mỏ linh khoáng, gần trăm người đã bị đè dưới tảng đá, hiện giờ, hầu hết người vẫn đang bị mắc kẹt trong đó, tạm thời không thể thoát ra.
Mười mấy người này là chưởng môn một số môn phái hạ đẳng và trung đẳng, tu vi đều tầm Luyện Khí tầng bảy, cho nên nhanh chóng thoát thân, chuẩn bị đồng loạt tấn công Đại chưởng lão Bá Đao Phái và chưởng môn Hắc Huyền Môn.
Ở thời điểm thoát khỏi vòng vây, ngay cả kế sách giết địch cũng đã nghĩ xong rồi.
Nhưng giờ đây, họ phát hiện ra rằng thực tế khác xa với những gì họ tưởng tượng.
Đại trưởng lão của Bá Đao Phái và chưởng môn Hắc Huyền Môn đã chết!
"Chúng ta đã bỏ lỡ điều gì sao?"
Mười mấy vị chưởng môn vừa thoát khỏi khó khăn vội vàng hỏi.
Chưởng môn môn phái trung đẳng Lạc Sơn tìm kiếm trong số mười mấy đệ tử, nhìn thấy ái nữ của mình, liền vội vàng hỏi: "Con gái, trước đó đã xảy ra chuyện gì?"
Thiếu nữ mặc đồ đỏ được gọi đến vội vàng chỉ vào Diệp Phong, nói với vẻ mặt ngưỡng mộ: "Cha, là Diệp chưởng môn Phiêu Miểu Phái! Một mình ngài ấy đã giải quyết cả Đại trưởng lão Bá Đao Phái và chưởng môn Hắc Huyền Môn."
Mười mấy vị chưởng môn nghe vậy đều trợn mắt ngoác mồm, nhìn Diệp Phong như nhìn thấy ma, đồng thanh nói: “Diệp chưởng môn là một phàm nhân, làm sao có thể chứ?”
Lúc này, Diệp Phong mới chậm rãi đứng dậy, lau vết máu trên đao, đưa vào không gian hệ thống.
"A!"
Bỗng dưng, Đại trưởng lão của Bá Đao Phái vừa ngã xuống đất như sống lại, hai mắt đỏ bừng, vừa định nhấc thanh đao lên bổ một nhát, đồng thời hét lên: “Diệp Phong, dù có chết ta cũng không bỏ qua cho ngươi đâu!”
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi.
Ngay cả Diệp Phong cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Xác chết vùng dậy à?
Chỉ có điều, Diệp Phong không hề sợ hãi.
Ngay cả khi Đại trưởng lão Bá Đao Phái từ cõi chết sống lại, hắn cũng có thể giết chết đối phương một lần nữa.
Còn ánh mắt của mười mấy vị chưởng môn đều như sắp nứt ra.
Lúc nghe thấy lời nói của nữ tử kia, bọn họ liền thật sự tin chắc rằng Diệp Phong đã giết chưởng môn Hắc Huyền Môn và Đại trưởng lão Bá Đao Phái.
Tin tức này quả thực quá sốc!
Nhưng mà khi nhìn thấy Đại trưởng lão của Bá Đao Phái định cầm đao chém Diệp Phong, đồng tử của các chưởng môn đang đứng chỗ này bỗng co rút lại, chuẩn bị xuất chiêu.
Phốc!
Đại trưởng lão của Bá Đao Phái đột nhiên dừng lại tại chỗ, cúi đầu xuống, nhìn lợi kiếm xuyên qua thân thể, cả người run lên, muốn quay đầu nhìn lại, nhưng trường kiếm đột nhiên xẹt qua chia đôi người ông ta.
Lần này, Đại trưởng lão của Bá Đao Phái đã chết hoàn toàn.
"Chưởng môn, ngài quên bổ nhát cuối rồi."
Trong bóng tối, giọng nói của Mặc Oanh truyền đến.
Một khắc sau, mười đệ tử của Phiêu Miểu Phái đều đến, Thạch Lỗi và Lý Kiều Kiều duỗi tay ra, thi triển "Hỏa Vân Chưởng" chiếu sáng khu vực lân cận.
"Đúng vậy, ta vậy mà lại quên bổ nhát cuối!"
Diệp Phong đột nhiên nói.
Diệp Phong thấy toàn bộ đệ tử đều đã đến, hắn biết bọn họ đã đả thông cửa vào, bèn cầm Linh Nguyên Chung lên, cũng không để ý tới chưởng môn Hắc Huyền Môn chết hay chưa, trực tiếp đập vào người ông ta.
Cái đầu vốn đã lạnh ngắt của chưởng môn Hắc Huyền Môn "..."
Nếu như ông ta còn sống, trong hoàn cảnh này, câu nói muốn nói nhất chính là "Diệp Phong, ta có chuyện không biết có nên nói hay không!"
...
Mặc dù Diệp Phong không biết tại sao trưởng lão Bá Đao Phái lại từ cõi chết sống lại, nhưng cảnh tượng này vừa xảy ra đúng lúc làm cho chưởng môn các môn phái ngậm miệng.
"Đa tạ Diệp chưởng môn đã ra tay tương trợ, bọn ta vô cùng cảm kích."
Thái độ của các chưởng môn phái xảy ra biến hóa, vội vàng nói lời cảm ơn.
Bọn họ nhìn đám đệ tử của Phiêu Miểu Phái thầm nghĩ vận khí của cái đám người này cũng tốt quá đi, lúc mỏ linh khoáng sụp đổ không bị nện trúng. Bọn họ cũng không biết là mấy đệ tử này triển thuật “Thổ Độn” trở về mặt đất.
Đối với lòng biết ơn của mọi người, Diệp Phong lại nhìn giá trị danh vọng tăng cao, trong lòng rất vui, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, phất tay, nói với mọi người:
"Không cần khách khí, Phiêu Miểu Phái của chúng ta chỉ là thuận tay làm mà thôi... Nhân tiện, các ngươi không cứu người sao?"
"A! Ta nhớ ra rồi, ta còn chín đệ tử dưới đống phế tích nữa."
"Ta có tám đồ đệ!"
"Đồ nhi, sư phụ tới cứu các ngươi đây!"
Chưởng môn các phái đột nhiên ý thức được vấn đề, vội vàng thi triển pháp thuật, dỡ đá vụn ra, cứu những tu hành giả bị đất đá chôn vùi ra.
Sau nửa nén hương.
Tất cả mọi người đã thoát khỏi khốn cảnh.
Mặc dù một số đệ tử có tu vi thấp, bị đè tới trọng thương, nhưng cuối cùng vẫn giữ được một mạng.
Mà Diệp Phong cũng nhân cơ hội này hoàn thành công việc thu vật phẩm, lấy hết những vật hữu dụng từ người chưởng môn Hắc Huyền Môn và Đại trưởng lão Bá Đao Phái bỏ túi, ở trong đó, đương nhiên cũng bao gồm cả Linh Nguyên Chung có lực lượng đủ đập chết con mãnh hổ.
Bởi vì hiểm cảnh bất ngờ xảy ra này, các môn phái tạm thời không thể khai thác mỏ linh khoáng, họ lo lắng mỏ linh khoáng sẽ không chống đỡ được mà sẽ sụp đổ lần thứ hai, vì vậy họ nhanh chóng quay trở lại mặt đất, đứng ở lối vào cửa động.
"Ai có ngờ rằng Đại trưởng lão của Bá Đao Phái lại là phản đồ cơ chứ!"