Chương 86: Lưỡi đao màu lam
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Chưởng môn Lạc Sơn Phái cau mày khi nhìn thấy khoảng hơn chục đệ tử của Bá Đao Phái đang nằm hấp hối dưới nền đất.
Khi đám người bị đào ra khỏi đống đổ nát, mọi người phát hiện đệ tử của Bá Đao Phái đều không có sức lực, rõ ràng là bị trưởng lão Bá Đao Phái đánh thuốc mê.
“Cũng may là có Diệp trưởng môn ngăn cơn sóng dữ, lần này còn may là có hắn.” Chưởng môn Lạc Sơn Phái lại nói.
"Đúng vậy!"
Mọi người đều đồng ý.
Lúc này, Mặc Oanh hỏi: "Chưởng môn, kế tiếp chúng ta trở về môn phái, hay là ở lại khai khoáng?"
"Về trước đi..."
Diệp Phong nói.
Hắn cố ý nói như vậy, nhưng trên thực tế, hắn chuẩn bị cho đệ tử thi triển “Thổ Độn” xuống dưới đất ba trăm thước rồi dời hết linh khoáng đi.
Nhưng mà, không đợi Diệp Phong nói hết lời, mọi người đột nhiên phát hiện phía xa xa có mười hai luồng sương trắng phóng lên cao, sau khi vạch ra một đường parabol hoàn mỹ giữa không trung, họ đáp xuống xung quanh thung lũng.
Mọi người định thần nhìn lại thì thấy hóa ra là một trận kỳ gồm mười hai lá cờ cao chừng hai thước, khắc hoa văn phức tạp.
"Không tốt, đó hình như là một sát trận!"
Thần sắc của chưởng môn Lạc Sơn Phái thay đổi rõ rệt.
Ầm ầm!
Các lá cờ của trận kỳ từ từ chia ra, theo gió bão bay đi, đi kèm với nó là ánh sáng màu vàng đất, giao nhau giữa không trung, tạo thành một lá chắn hình cái bát có đường kính ba trăm thước, nhốt tất cả mọi người trong đó.
"Không ngờ hai con cờ đó lại vô dụng như vậy, tới thời khắc mấu chốt, vẫn phải để bản Lang Tướng tự mình ra trận."
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên từ sâu trong sương mù.
Mọi người nhìn theo tiếng động thì thấy một thanh niên cao lớn đang bước từng bước nặng nhọc.
Sau khi nhìn thấy đôi tai sói và đuôi sói của Tiểu Lang Tướng, mọi người đều nhận ra đây là yêu thú bán hóa hình cường đại, trong lòng đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.
"Là một yêu lang bán hóa hình!"
Chưởng môn Lạc Sơn Phái kinh hãi nói, làm cho toàn trường khủng hoảng.
Tiểu Lang Tướng lãnh đạm liếc mắt nhìn đoàn người, rồi lạnh giọng nói: "Giết quân cờ của ta, bản Lang sẽ lấy mạng của các ngươi!"
“Tính mạng những người khác giao cho ngươi, nhưng tên tiểu tử kia phải để lại cho ta!” Một giọng nói lạnh lùng khác bỗng nhiên truyền đến.
Diệp Phong và Mặc Oanh nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn về phía nơi phát ra âm thanh, liền nhìn thấy yêu quái bán hóa hình thân người đuôi rắn đang xé toạc sương mù đi tới bên cạnh Tiểu Lang Tướng.
"Là Hắc Văn Xà Yêu!"
Diệp Phong cau mày nói nhỏ.
Bỗng nhiên, có hai con quái vật bán hóa hình kéo tới, cộng thêm một tòa sát trận nhìn rất mạnh, e rằng hôm nay vô cùng nguy hiểm.
"Lại có yêu thú bán hóa hình!"
"Trời ơi!"
"Thế là hết!"
Người của các đại môn phái đều giống như rơi vào động băng, thân thể lạnh lẽo, ánh mắt đầy tuyệt vọng trước hiện thực ảm đạm.
Tại sao lại như vậy?
Không phải chúng ta đến đây để đào mỏ linh khoáng thôi sao?
Yêu tộc làm gì mà kéo đông người tới quá vậy?
Cả đám người vô cùng sầu não.
Tiểu Lang Tướng nhìn vào nét mặt của họ, cười gằn nói: "Tính mạng của tên tiểu tử kia có thể cho ngươi, nhưng công lao phần lớn là của ta."
“Được.” Hắc Văn Xà Yêu gật đầu.
Sau khi nghe xong cuộc đối thoại của hai người, sắc mặt Diệp Phong trầm xuống: “Công lao lấy nhiều nhất ư? Xem ra, sau lưng bọn chúng chắc còn có nhân vật mạnh hơn, chẳng lẽ, đó chính là Yêu Tướng đứng phía sau màn kia ư?”
Diệp Phong nhìn tòa sát trận xung quanh, hắn phỏng đoán vật này hẳn là rất đắt, chỉ dựa vào hai yêu thú bán hóa hình chưa chắc đã mua được, có lẽ là lấy được từ chỗ Yêu Tướng đứng sau lưng kia.
Lúc này, chưởng môn Lạc Sơn Phái và các môn phái trung đẳng khác cùng nhau bước ra, trên thân có linh quang nở rộ, vẻ mặt kiên định như muốn nói “Yêu thú, các ngươi thực sự muốn cá chết lưới rách hay sao?”
Bọn họ đều là Luyện Khí tầng chín, nếu thật sự muốn liều mạng, chưa chắc đã sợ yêu thú bán hóa hình. Dù có không địch lại, họ cũng có thể liều chết làm đối phương bị thương nặng.
Tiểu Lang Tướng lên giọng giễu cợt: "Cá chết lưới rách? Ngươi quá đề cao bản thân mình rồi, trong mắt của bản Lang Tướng, các ngươi chỉ là những con tép nhỏ, còn chưa xứng để thành cá đâu.”
Cả đám người nghe xong, khuôn mặt tràn đầy tức giận.
Chúng ta thậm chí còn không xứng là cá nữa à?
Lúc này, Tiểu Lang Tướng lấy ra cái lệnh bài màu đen có chút rạn nứt, đó là hồn bài của chưởng môn Hắc Huyền Môn và Đại trưởng lão của Bá Đao Phái, nói với Diệp Phong: "Là ngươi giết hai tên ngốc đó phải không?"
Diệp Phong nở nụ cười: "Ngươi đoán đi."
“Đoán cái mẹ ngươi ấy!” Tiểu Lang Tướng giận dữ ném hồn bài đi.
Đôi con ngươi thẳng đứng của Hắc Văn Xà Yêu toát ra tia sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Diệp Phong, lấy ra một thanh đao màu xanh lam sắc bén dài nửa thước, liếm môi nói:
"Tiểu tử, lần này ta mang theo bảo vật gia tộc, nhất định phải cắt ngươi thành từng mảnh, sau đó ném vào sông Phong Hỏa cho cá ăn!"
Diệp Phong nhướng mày: “Bại tướng dưới tay mà cũng dám ăn nói ngang tàng?”
Hắn vừa nói xong, Hắc Văn Xà Yêu lập tức bị chọc giận, hắn ta cầm thanh trường đao sắc bén chém về phía Diệp Phong.
"Các ngươi mau tránh ra!"
Diệp Phong xông về phía trước, ném Linh Nguyên Chung ra, sau một tiếng “leng keng” liền bị lưỡi đao sắc bén của Hắc Văn Xà Yêu cản trở, bắn trở về, trên bề mặt của chuông xuất hiện một vết đao.
“Cây đao rách nát gì mà sắc bén vậy?” Diệp Phong sửng sốt.
Hắc Văn Xà Yêu nhìn lưỡi đao sắc bén màu xanh lam bị xoắn lại, trong lòng càng kinh hãi, nghi ngờ nói: "Thanh trường đao màu xanh lam này của ta còn chém được cả linh khí hạ phẩm, vậy mà bây giờ lại bị xoắn lại như thế này ư?"
Hắn ta nhìn chằm chằm vào Linh Nguyên Chung, nhất thời bị lòng tham che mờ đôi mắt.
“Thật là một linh khí lợi hại.” Tiểu Lang Tướng rất ngạc nhiên, hắn ta lập tức lấy ra một lá cờ nhỏ đầy màu sắc cao nửa thước, phun ra một luồng yêu khí về phía nó.
“Hắc Văn Xà Yêu, đừng chơi nữa, bản Lang Tướng sẽ trực tiếp thúc giục đại trận giết hết cả đám người này.” Tiểu Lang Tướng nói xong lập tức thối lui ra bên ngoài trận pháp, vung vẫy trận kỳ trung tâm.