Chương 87: Uy lực của phù lục
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Trong phút chốc, gió mạnh nổi lên bốn phía.
Người của các môn phái bị thổi tới mức ngã trái ngã phải.
Nhưng như vậy vẫn còn chưa hết, trong đất đá có rất nhiều xúc tu đột nhiên trồi lên, tấn công những người có mặt ở đây.
"Mau tránh ra!"
Chưởng môn Lạc Sơn Phái phái rút linh kiếm ra chém, cắt đứt xúc tu đá, lại phát hiện không thể tiêu diệt được hoàn toàn, liền vội vàng hét lên bảo mọi người né tránh.
"Ta đi tấn công lá chắn bảo vệ trận pháp!"
Một chưởng môn có tu vi Luyện Khí tầng chín kết ấn, linh kiếm trong tay hung hãn đâm vào lá chắn, nhưng lại bị bật ra.
“Ngu xuẩn, đây là tiểu hình trận pháp bán thành phẩm, dưới Tụ Nguyên Cảnh, không ai có thể phá vỡ được.” Tiểu Lang Tướng cười gằn nói.
Lúc này, Hắc Văn Xà Yêu cầm thanh trường đao màu xanh lam đi ra, đứng bên cạnh Tiểu Lang Tướng lạnh lùng nhìn đám người đang bận chống cự công kích của trận pháp.
“Chờ tới lúc sức lực của bọn chúng bị tiêu hao gần hết rồi hẵng vào thu hoạch.” Tiểu Lang Tướng nói với Hắc Văn Xà Yêu.
“Được thôi, ta thích nhất là nhìn bọn chúng gục dưới nhát đao của ta với vẻ mặt đau đớn.” Hắc Văn Xà Yêu nở một nụ cười tàn nhẫn.
Giờ phút này, trong trận doanh của Phiêu Miểu Phái.
Tất cả các đệ tử xếp thành một vòng tròn, dưới chân bọn họ là vô số cánh hoa do "Lạc Anh Tân Phân" của Giả Vũ Lam phóng ra, ngăn không cho các xúc tu đá từ bên dưới đánh lén.
“Chưởng môn, trận pháp này ngay cả khi sử dụng ‘Thổ Độn’ cũng không thoát ra nổi.”
Mặc Oanh trầm giọng nói.
Mới vừa rồi, họ đã cố gắng sử dụng "Thổ Độn" để trốn thoát, nhưng phát hiện ra là không thể hòa mình vào lớp bùn đất được.
Diệp Phong dùng một quyền đập vỡ mấy cái xúc tu đá, sắc mặt dần trở nên ngưng trọng, hắn liếc mắt liền phát hiện không ít xúc tu đá đã đâm xuyên qua cơ thể của các đệ tử môn phái khác, cảnh tượng thê thảm không nỡ nhìn.
"Tiểu tử, hãy tận hưởng nỗi sợ hãi trước khi chết đi!"
Hắc Văn Xà Yêu cười như điên nói.
Tiểu Lang Tướng cũng lộ ra vẻ giễu cợt, huy động trận kỳ trung tâm, mấy cái xúc tu bằng đá dày hơn chậu nước biến thành nham thạch cự xà khổng lồ, cắn về phía Diệp Phong và những người khác.
Vào lúc này, tất cả đệ tử của Phiêu Miểu Phái đều cảm thấy sợ hãi.
"Muốn giết ta? Ngươi còn yếu lắm."
Nhưng mà họ lại thấy Diệp Phong duỗi tay ra, dùng ngón trỏ và ngón giữa cầm một tấm phù màu vàng rộng năm tấc, ném lên trời.
Thứ này chính là Linh Quang Phù, là phần thưởng của hệ thống!
Tấm phù lục bay lên không trung, ánh sáng trên bề mặt của nó nhanh chóng nở rộ, những tia sét màu vàng đất kéo dài ra xung quanh, hóa thành một tấm chắn hình bán cầu có đường kính hai mươi thước, bao phủ Diệp Phong và các đệ tử lại.
Vài con nham thạch cự xà khổng lồ có thể so sánh với Luyện Khí tầng chín đỉnh phong cắn vào trên lá chắn, nhưng lại bị đánh bật ra ngoài.
"Đây là loại hộ thuẫn gì?"
Vẻ mặt của Tiểu Lang Tướng thay đổi, hắn ta vốn tưởng rằng có thể dễ dàng diệt trừ Phiêu Miểu Phái, nhưng lại không ngờ Diệp Phong vẫn có chút thủ đoạn.
"Được cứu rồi!"
Các đệ tử vui mừng khôn xiết.
Những người thuộc các môn phái khác thấy Diệp Phong có lá chắn bảo vệ thì nhanh chóng chạy đến, vừa nằm trên lá chắn vừa kêu cứu.
Lúc này, Hắc Văn Xà Yêu nhắc nhở "hãy tấn công từ dưới lòng đất!"
"Kế hay!"
Tiểu Lang Tướng vẫy trận kỳ trung tâm, một số nham thạch cự xà khổng lồ chui xuống dưới đất, vòng nửa vòng, rồi cắn vào tất cả mọi người trên mặt đất.
“Chưởng môn sư thúc, bọn họ tới từ phía dưới, phải làm sao đây?” Giả Vũ Lam nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Tiểu Lang Tướng và Hắc Văn Xà Yêu, nàng bị dọa sợ tới xanh mặt, bất chấp hình tượng Đại tiểu thư, mà liên tục nhảy lên tại chỗ.
"Không cần hoảng!"
Diệp Phong vô cùng bình tĩnh.
Tùng tùng tùng!
Ngay sau đó, dưới chân mọi người xuất hiện một tấm chắn màu vàng đất, dù nham thạch cự xà có cắn mạnh cỡ nào cũng không thể phá vỡ.
Khi thấy điều này, các đệ tử vui mừng khôn xiết.
Giả Vũ Lam thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vỗ vỗ trước ngực đầy kiêu ngạo, thở ra một hơi dài, phía sau, Hạ Hà và Thu Cúc liên tục vỗ nhẹ vào lưng nàng để giúp nàng bình tĩnh lại.
"Các ngươi còn có thủ đoạn gì, cứ việc dùng hết đi!"
Diệp Phong tự mãn vẫy vẫy tay, tổn thương không lớn, lại có độ coi khinh cực mạnh, làm cho Tiểu Lang Tướng giận tới mức khuôn mặt hơi vặn vẹo.
"Diệp chưởng môn, cứu mạng với!"
"Diệp chưởng môn, chỉ cần ngươi cứu chúng ta, sau khi giải quyết xong nguy cơ lần này, chúng ta có thể cho Phiêu Miểu Phái các ngươi khai khoáng!"
"Ta nguyện ý đưa ra một trăm viên linh thạch!"
"Diệp chưởng môn, ta có thể bắt mười cô vợ tới cho ngươi!"
Chưởng môn của các môn phái nhận thấy lá chắn của Phiêu Miểu Phái rất chắc chắn, tựa như nắm lấy cọng cỏ cứu mạng, giọng nói cũng bị khàn đi.
Khi các đệ tử nhìn thấy điều này, ngoại trừ Mặc Oanh không có phản ứng gì ra, những đệ tử khác dù sao đều vẫn còn trẻ và tốt bụng nên đồng loạt nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt cầu xin.
"Được rồi, vào đi!"
Ngay khi suy nghĩ của Diệp Phong chuyển động, những tu hành giả đang nằm bên ngoài tấm chắn đều đi vào trong, ngã quỵ trên mặt đất với vẻ mặt sợ hãi.
Trong nháy mắt, tất cả những người sống sót từ các môn phái khác chen chúc vào nhau, cộng lại có hơn bảy mươi người.
Còn những người khác, trước khi hộ thuẫn xuất hiện thì đã bị xúc tu đá quấn lấy.
"Tức chết ta mất!"
Tiểu Lang Tướng đột nhiên ném trận kỳ trung tâm xuống đất, giận đến mức cả người run lên, mặt của Hắc Văn Xà Yêu cũng có chút khó coi.
Dù có tính toán bao nhiêu đi chăng nữa thì Hắc Văn Xà Yêu và Tiểu Lang Tướng cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng Diệp Phong lại có một Linh Quanh Phù có lá chắn phòng ngự cường đại đến mức ngay cả "Địa Nguyên Sát Trận loại nhỏ" cũng không thể phá vỡ.
"Cuối cùng cũng được cứu rồi!"
"Chỉ cần chờ đợi, hẳn là quân tiếp viện sẽ đến."
"Nếu không có quân tiếp viện thì sao đây?"
Người của các môn phái rối rít bàn luận, sau đó đều sầu não nhìn Diệp Phong.
"Mọi người đừng lo lắng, tấm Linh Quanh Phù này có thể tồn tại trong ba ngày ba đêm, tác dụng rất lâu dài. Trước tiên, các vị hãy ngồi xuống uống một tách trà để xoa dịu tinh thần đã."