Chương 88: Biến hóa của Ngũ Nguyên Linh Châu
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Diệp Phong có vẻ khá bình tĩnh, khoanh chân ngồi trên mặt đất, lấy bàn cà phê nhỏ từ trong không gian hệ thống ra, rót cho mình một tách trà, vừa uống vừa dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Tiểu Lang Tướng, khiến cho tên kia lại càng thêm phẫn nộ.
"Hộ thuẫn này có thể duy trì ba ngày ba đêm ư?"
"Như vậy thì tốt quá!"
"Không hổ là Diệp chưởng môn, thời gian duy trì lâu thật."
Những tu hành giả của tất cả các môn phái đều thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Phong nghe vậy xong, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng vào lúc nguy nan này, hắn cũng không muốn nói thêm gì nữa.
Trên thực tế, thời gian tồn tại của Linh Quang Phù chỉ có thể kéo dài một tiếng.
Cái gọi là ba ngày ba đêm chẳng qua là Diệp Phong dùng để xoa dịu lòng người, đừng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hắn lúc này, thật ra trong lòng hắn cũng hoảng loạn.
Hắn đang nghĩ, họ sẽ làm gì nếu không có quân tiếp viện sau một canh giờ nữa?
Đến lúc đó chẳng phải là xương lạnh buốt rồi sao?
"May mắn thay, hộ thuẫn của Linh Quang Phù đủ lớn để bảo vệ tất cả mọi người trong đó. Cho dù không có quân tiếp viện sau một canh giờ, cũng có thể tập hợp sức mạnh của hàng chục người cố gắng giết ra một con đường."
Đây là một trong những nguyên do tại sao hắn sẵn sàng cứu người.
Nếu không cho tất cả mọi người tiến vào lá chắn bảo vệ, chắc hẳn toàn bộ sẽ bị vây công tới chết trong sát trận này.
Nói như vậy, sau một canh giờ, nếu chỉ dựa vào mười một người của Phiêu Miểu Phái thì sẽ không thể thoát ra khỏi vòng vây nổi.
Một điểm nữa là Diệp Phong cảm thấy cứu người nhất định có thể gặt hái được một đống giá trị danh vọng.
Nghĩ đến đây, Diệp Phong thật sự phát hiện giá trị danh vọng của mình đột nhiên tăng lên mấy chục điểm, chứng tỏ mọi người có mặt trên cơ bản đều đồng tình với Phiêu Miểu Phái, điều này lập tức khiến hắn có chút vui sướng.
“Tiểu tử, ngươi có gan thì ra đánh một trận đi!” Tiểu Lang Tướng nhặt trận kỳ trung tâm lên, bắt đầu khiêu khích.
“Tại sao ngươi không tới đây?” Diệp Phong ngoắc ngoắc ngón tay về phía Tiểu Lang Tướng, sau đó giơ ngón tay cái lên, sau đó hung hăng chỉ xuống mặt đất.
"Để ta đi vào giết hắn!"
Hắc Văn Xà Yêu tiến vào Địa Nguyên Sát Trận loại nhỏ, trên tay cầm thanh trường đao màu xanh lam, chém vài nhát vào lá chắn bảo vệ của Linh Quang Phù, sau đó liền phát hiện lưỡi đao bị xoán lại, lập tức rút lui với vẻ đau lòng.
“Tiếp theo nên làm thế nào đây?” Hắc Văn Xà Yêu hỏi.
“Thời gian kéo dài càng lâu càng bất lợi với chúng ta, lỡ như Tụ Nguyên Cảnh của thành Bạch Phù phát hiện rồi đích thân chạy tới, chỉ bằng hai người chúng ta sợ rằng chỉ có thể chạy trối chết.”
Tiểu Lang Tướng u ám nói.
Lúc này Diệp Phong đang thoải mái uống trà với chưởng môn các phái, nhận thấy Tiểu Lang Tướng đi tới, hắn vội vàng vẫy tay, như đang nói mời vào, đánh đi vào đi!
Tiểu Lang Tướng nhìn thấy một màn này, hắn ta tức giận tới mức dậm chân xuống đất, khiến mặt đất chùng xuống, xuất hiện những vết nứt nhỏ như mạng nhện.
Vào lúc này, trong lá chắn bảo vệ của Linh Quang Phù.
Đệ tử các môn phái đứng ở phía sau, Diệp Phong ngồi ở giữa, mười mấy vị chưởng môn các phái vây quanh đầy cung kính.
Bởi vì tạm thời an toàn, mọi người đang bắt đầu chữa thương hoặc đang thương lượng về các đối sách sau này.
Lúc này, chưởng môn Lạc Sơn Phái khen ngợi: “Diệp chưởng môn tuy còn trẻ nhưng không ngờ lại có thần lực như vậy, ngay cả Đại trưởng lão Bá Đao Phái và chưởng môn Hắc Huyền Môn cũng có thể giết chết, quả thật là phúc của giới tu hành thành Bạch Phù chúng ta!"
"Diệp chưởng môn, vì sao nhìn qua ngài lại không có chút tu vi nào, cũng không giống như là thể tu, nhưng lại có thực lực đáng sợ như vậy?"
"Tình huống này rất giống như Thiên Tuyển Chi Tử trong truyền thuyết!"
Chưởng môn các môn phái khác cũng xen vào nói.
Diệp Phong lúng túng cười nói: "Không sai, thật ra ta đúng thật là Thiên Tuyển Chi Tử, cho nên mới nắm giữ rất nhiều bí pháp huyền diệu."
"Thật ư?"
Cả đám người đồng loạt ngã ngửa ra sau.
Thiên Tuyển Chi Tử!
Mặc dù nhiều người không biết nó có ý nghĩa gì, nhưng chỉ nghe tên thôi, họ cũng biết rằng đây hẳn là con cưng của trời cao, tiền đồ vô lượng.
"Thiên Tuyển Chi Tử chó má, đợi bổn Lang Tướng xé nát lá chắn bảo vệ, nhất định sẽ huyết tế tất cả các ngươi thành Huyết Linh Đan!"
Tiểu Lang Tướng tiếp tục thao túng trận kỳ trung tâm, có vô số nham thạch cự xà từ mặt đất xông ra, cắn lá chắn bảo vệ của Linh Quang Phù.
Đúng lúc này, Diệp Phong duỗi tay ra, lòng bàn tay là một viên Ngũ Nguyên Linh Châu đầy vết nứt đang lơ lửng.
Kể từ khi bị hồng y nữ tử dùng "Di Hồn Chú" đánh trúng, Diệp Phong buộc phải trở Thành chủ nhân của Ngũ Nguyên Linh Châu, sau này hắn đã ném quả viên bảo châu này vào chỗ xó xỉnh trong không gian hệ thống, chẳng quan tâm gì nữa.
Nhưng vừa rồi, hắn nhận thấy sự chuyển động của viên Ngũ Nguyên Linh Châu nên đã lấy nó ra.
“Ơ, tại sao thứ này lại giống với Ngũ Nguyên Linh Châu - bảo vật trấn cung của Nghê Thường Cung vậy?” Có người hỏi.
Diệp Phong: "Đây chính là Ngũ Nguyên Linh Châu."
"Hả?"
Suy nghĩ của mọi người đều bị đảo lộn.
Bảo vật trấn cung của Nghê Thường Cung sao lại ở trong tay của Diệp Phong, mà nó còn hiện đầy vết nứt thế này?
Chẳng lẽ... Diệp Phong đã đánh nhau với Cung chủ Nghê Thường Cung và cướp đi Ngũ Nguyên Linh Châu ư?
"Ta hiểu rồi! Hóa ra Diệp chưởng môn là con trai của Cung chủ Nghê Thường Cung." Chưởng môn Lạc Sơn Phái vẻ mặt thành thật suy đoán.
Khóe miệng của Diệp Phong giật giật, có chút không nói nên lời.
Chỉ có điều, Diệp Phong cũng không có thời gian để tranh luận với mọi người, bởi vì hắn phát hiện viên Ngũ Nguyên Linh Châu đang lơ lửng trên không, bề mặt phát ra ánh sáng rực rỡ đầy chói lọi, nó hấp thu rất nhiều khí tức đặc thù trong thiên địa, vết nứt trên viên ngọc đang khép lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Cùng lúc đó.
Trung tâm của thành Ngũ Thải, dưới đống đổ nát của Câu Lan.
Hồng y nữ tử đột nhiên mở mắt ra, dùng hai tay đào phế tích trên người, bò ra ngoài, toàn thân dính đầy bùn đất.
Nàng ta đứng trên đống đổ nát, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Mưa to rơi xuống, nàng ướt sũng như chuột lột, tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt như tuyết khiến người đi đường xa xa sợ tè ra quần.
"Ta sống lại rồi… Tại sao lại vậy chứ?"
Hồng y nữ tử nhìn mây đen vô tận trên không trung, vẻ mặt thất thần và vô lực, chân trần nhảy dựng lên, sau mấy lần nhảy lên rồi xuống, nàng ta biến mất trong màn mưa âm u.
...