Chương 93: Nhìn xuyên thấu
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Phanh!
Mặc Oanh đóng cửa gỗ lại, tiếp theo liền truyền đến thanh âm xả nước.
Diệp Phong sờ cằm, như có điều suy nghĩ.
Sau đó, hắn cầm lấy trận kỳ Địa Nguyên Sát Trận cỡ nhỏ, phát hiện phía trên có ba lỗ nhỏ, hai cái trống rỗng, cái cuối cùng thì khảm nạm một viên linh thạch trung phẩm sắp hao hết.
"Mười hai cán chủ trận kỳ, lúc chứa đầy thì hết tổng cộng ba mươi sáu viên linh thạch trung phẩm, tương đương với ba ngàn sáu trăm viên linh thạch hạ phẩm, coi như là môn phái cao đẳng cũng chịu không nổi loại tiêu hao này đi?"
Diệp Phong bó tay rồi.
Nhưng mà, vì an nguy của tông môn, trước khi hoàn thành nhiệm vụ thăng cấp lên môn phái cao đẳng, lấy được phần thưởng hệ thống "Đại trận hộ tông cỡ nhỏ x 1", Diệp Phong vẫn quyết định sử dụng Địa Nguyên Sát Trận cỡ nhỏ để chuyển tiếp một chút.
Một lát sau.
Diệp Phong thu hồi tất cả mọi thứ.
Cách ước định "bảy ngày gặp lại" với chủ tiệm Vật Hiên Các vẫn còn có chút thời gian, Diệp Phong quyết định, trước tiên làm tốt chuyện trong tay, sau đó lại đến thành Phong Hỏa.
Trên mái nhà.
Diệp Phong mở linh nhãn ra, nhìn về phía hậu viện.
Sau khi trở về, Hoắc Vân Kiệt liền "nằm xác", các đệ tử khác cũng đều đang tu hành, về phần măng ngọc thạch, đã được trồng vào trong ao, thân thiết kề sát Thanh Liên Tịnh Hóa.
Điều này dẫn đến linh khí của Phiêu Miểu Phái trở nên rất nồng đậm, đã không kém phúc địa của môn phái cao đẳng là bao nhiêu.
"Tin rằng nơi này càng ngày sẽ có càng nhiều linh vật thiên địa, Phiêu Miểu Phái chúng ta sẽ không cần đổi địa phương cũng có thể có được hiệu quả tương tự như linh mạch tu hành."
Diệp Phong mơ về tương lai.
Ngay sau đó, hắn nghe thấy tiếng nước, mắt vô thức nhìn về phía phòng tắm.
Sau đó, dưới trạng thái linh nhãn, ánh mắt Diệp Phong xuyên qua tường gỗ, nhìn thấy đường nét thân thể hoàn mỹ tràn ngập linh khí rực rỡ ở phía sau tường, hơn nữa, đối phương hình như cũng đang nhìn qua.
Giờ khắc này, hai người giống như bốn mắt nhìn nhau cách một bức tường gỗ.
"Ta, đây là hiểu lầm!"
Nội tâm Diệp Phong kinh hãi, bị dọa đến mức trực tiếp ngã xuống từ trên nóc nhà.
Phanh!
Diệp Phong ngã xuống đất, đầu cắm xuống đất, hai chân và lưng tựa vào tường, cảm giác mình quá oan uổng.
"Đầu của ta!"
Hắn thề, hắn thật sự không phải cố ý!
Vừa rồi nhìn thấy một màn kia, thực sự chỉ là ngoài ý muốn thôi!
Cũng không biết Mặc Oanh có thấy mình nhìn nàng hay không, nếu như thấy được, vậy chẳng phải là xấu hổ muốn chết sao?
Nghĩ đến đây, Diệp Phong hối hận không thôi.
Lúc trước hắn cũng không biết linh nhãn còn có chức năng nhìn xuyên thấu...
Đương nhiên, chức năng này chỉ có hiệu quả đối với tu hành giả có linh khí trên người, nhưng chính vì vậy, liền rất xấu hổ.
Sau đó, cửa phòng tắm mở ra.
Mặc Oanh từ trong đó đi ra, vừa vặn nhìn thấy động tác kỳ quái đầu cắm xuống đất, chân hướng lên trời của Diệp Phong.
"Chưởng môn đang luyện Thiết Đầu Công sao?"
Mặc Oanh cầm khăn mặt, hỏi.
Nàng vẫn đeo mũ lụa đen rộng vành, không để lộ chân dung, nhưng giờ phút này Diệp Phong đúng lúc cúi đầu nhìn lên nàng, cho nên nhìn thấy nửa khuôn mặt Mặc Oanh dưới lụa đen.
Phía trên nhìn vẫn giống như bị ăn mòn, nhưng mà, nhìn lâu, Diệp Phong cũng đã thành thói quen, cảm thấy không có gì to tát.
Hắn vội vàng bò dậy, chỉ vào trăng sáng trên bầu trời, nói: "Ngươi xem, mặt trăng kia vừa to vừa tròn."
Mặc Oanh ngẩng đầu, nhìn mặt trăng cong cong, vẻ mặt nghi ngờ.
Đây là trăng tròn sao?
Rốt cuộc mắt chưởng môn làm sao vậy?
Trong lòng nàng thầm chửi bới, sau đó cúi đầu xuống, lại phát hiện trên mặt đất nào còn bóng dáng Diệp Phong.
"Không hiểu ra sao."
Mặc Oanh lắc đầu, trở lại phòng mình.
Trong đại điện chưởng môn, Diệp Phong vỗ vào lồng ngực mình, tim đập thình thịch.
....
Sáng hôm sau.
Diệp Phong dậy rất sớm.
Hắn phát hiện Lý Kiều Kiều vậy mà cũng đã dậy, đang bận rộn trong phòng bếp, tiểu bạch hồ đứng ở trên bếp, híp mắt sưởi ấm, vẻ mặt hưởng thụ.
"Chào buổi sáng chưởng môn sư thúc, con đang làm bữa sáng cho các sư huynh sư muội." Lý Kiều Kiều đang dùng nước linh trì rửa nồi, thấy Diệp Phong đi tới, vội vàng chào hỏi.
"Ngươi dậy sớm như vậy, sao không đi tu hành trước, mà lại đi làm bữa sáng?" Diệp Phong hỏi.
"Làm bữa sáng cũng là một loại tu hành mà!" Lý Kiều Kiều nói.
Diệp Phong sửng sốt, hỏi: "Ai nói vậy?"
Lý Kiều Kiều bỗng nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn bầu trời, nói: "Lúc lão chưởng môn còn sống, khi người vừa mới đưa con lên Phiêu Miểu Phong, người liền kéo tay con nói 'Kiều Kiều à, ngươi chính là thôn hoa, vốn không nên để ngươi giặt quần áo nấu cơm, nhưng có lẽ ngươi cũng không biết, đây cũng là một loại tu hành'."
Nghe đến đây, mặt Diệp Phong đen lại.
Lão chưởng môn nhất định là đang hồ ngôn loạn ngữ, lừa gạt tiểu nha đầu đơn thuần này, để cho nàng mỗi ngày cam tâm tình nguyện giặt quần áo nấu cơm...
Lúc này, Lý Kiều Kiều lại nói: "Khi đó, lão chưởng môn cũng nói với con, lúc nấu cơm sẽ liên tục có cảm giác dung hợp với các loại nguyên liệu nấu ăn, từ đó sáng tạo ra một con đường mỹ thực, đối với tu hành giả việc làm ra mỹ thực đều có tác dụng lớn... Con còn nhớ, loại nghề nghiệp này gọi là 'Linh Trù'."
"Cho nên, con muốn trở thành một Linh Trù!"
Lý Kiều Kiều giơ tay nhỏ cầm miếng chà nồi lên, cho dù bị nước bẩn bắn tung tóe lên mặt cũng hoàn toàn không để ý, rất là nhiệt tình.
Nhìn bộ dáng này của nàng, Diệp Phong không nói thêm gì nữa.
Tuy rằng không biết trên đời còn có nghề nghiệp tên là "Linh Trù" hay không, nhưng nếu Lý Kiều Kiều thật sự có thể đi theo con đường này, hơn nữa còn có thành tựu, Diệp Phong thân là chưởng môn, đương nhiên sẽ cảm thấy vui mừng.
Tuy rằng, Diệp Phong suy đoán đây hẳn là lão chưởng môn lừa gạt Lý Kiều Kiều, nhưng mà hắn vẫn lựa chọn ủng hộ.
Mỗi người làm một việc, nếu như có đam mê, như vậy, cho dù đó là một con đường không biết, cũng có thể tạo ra một mảnh trời riêng.
"Cố gắng thật tốt, ta chờ ngày ngươi trở thành linh trù."
Diệp Phong nói ra, vươn tay, muốn vỗ vỗ bả vai Lý Kiều Kiều tỏ vẻ cổ vũ, nhưng bởi vì Lý Kiều Kiều lớn lên tương đối nhỏ nhắn xinh xắn, cao khoảng 1m58, mà Diệp Phong lại lớn lên tương đối cao, tay chỉ có thể đặt lên đầu nàng.