Chương 94: Chưởng môn sư thúc, con muốn về nhà ra mắt
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Màn "sờ đầu sát" đột nhiên xuất hiện này lập tức khiến Lý Kiều Kiều trừng to hai mắt, ngẩng đầu nhìn Diệp Phong, tim đột nhiên đập nhanh hơn.
"Chưởng môn sư thúc..."
Bên ngoài phòng bếp truyền đến giọng nói của Hoắc Vân Kiệt.
Diệp Phong thu tay lại, thuận tay bưng một chén nước đi ra khỏi phòng bếp, hoàn toàn không chú ý tới Lý Kiều Kiều cúi đầu, sắc mặt sớm đã đỏ như ánh chiều tà.
Bên ngoài phòng bếp.
Diệp Phong thấy Hoắc Vân Kiệt thay một bộ quần áo mới, ăn mặc rất sạch sẽ, trong tay còn cầm một bức thư, vì thế hỏi: "Ăn mặc đẹp trai như vậy, râu ria cũng đều cạo sạch, không phải là muốn đi xem mắt chứ?"
Nói xong, Diệp Phong uống ngụm linh thủy vào miệng, chuẩn bị súc miệng.
Hoắc Vân Kiệt kinh ngạc nói: "Chưởng môn sư thúc quả nhiên liệu sự như thần, con vừa mới nhận được thư của gia mẫu, bảo con trở về xem mắt. "
Phụt!
Diệp Phong phun nước súc miệng ra ngay tại chỗ.
"Thật sự là xem mắt?"
"Đúng vậy, không phải chưởng môn đã dự liệu được rồi sao?" Hoắc Vân Kiệt mờ mịt, vừa rồi vẻ mặt Diệp Phong còn bình tĩnh, sao bây giờ lại có bộ dáng rất kinh ngạc vậy?
"Gần đây xung quanh thành Bạch Phù không quá yên bình, nếu ngươi về nhà, nhất định phải chú ý an toàn."
Diệp Phong đồng ý.
Chỉ là, hắn vẫn lấy ra một thanh linh kiếm từ không gian hệ thống, đưa cho Hoắc Vân Kiệt, nói: "Tạm thời đưa cho ngươi dùng, ngự kiếm lên đường, tốc độ cũng sẽ nhanh hơn rất nhiều."
Lúc trước khi chém chết năm sơn tặc của trại Tà Quang bên sông Phong Hỏa, Diệp Phong có thu được năm linh khí, trong đó có một thanh linh kiếm.
"Đa tạ chưởng môn sư thúc... Chỉ là, con không có tu luyện pháp thuật liên quan đến kiếm, cho nên không thể ngự kiếm."
"Cái này còn đơn giản hơn, hiện tại ta liền truyền pháp thuật cấp một "Lưu Quang kiếm khí" của Mặc Oanh cho ngươi, yên tâm, ta đã đã hỏi nàng rồi, nàng nói môn pháp thuật này có thể chia sẻ ở trong môn phái." Diệp Phong nói.
"Đa tạ chưởng môn sư thúc!" Hoắc Vân Kiệt cảm kích nói.
"Đúng rồi, nhà ngươi ở đâu?" Diệp Phong lại hỏi.
"Bẩm chưởng môn, nhà con ở thành Phong Hỏa." Hoắc Vân Kiệt nói.
"Ah! Nhà ngươi vậy mà lại ở thành Phong Hỏa? Sao lúc trước không nghe ngươi nói gì vậy?" Diệp Phong kinh ngạc há hốc miệng.
Hoắc Vân Kiệt nở nụ cười khổ: "Chưởng môn sư thúc có điều không biết, nhà con tuy rằng là thế gia, nhưng tình huống có chút phức tạp, giải thích hai ba câu cũng nói không rõ, không đề cập đến cũng được!"
Diệp Phong không nói thêm gì nữa.
Thời gian kế tiếp, hắn tự mình dạy "Lưu Quang Kiếm Khí", bản thân Hoắc Vân Kiệt lại rất chăm chỉ, nửa canh giờ liền đến tiểu thành.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Hoắc Vân Kiệt luyện hóa linh kiếm, từ biệt sư huynh sư đệ đồng môn, chuẩn bị về nhà.
"Nhị sư huynh, đệ cũng muốn đi!" Long Thiên Tinh giống như Husky đứt cương, kích động chạy tới: "Ánh mắt của đệ rất tốt, huynh về nhà xem mắt, đệ có thể ngồi ở một bên giúp huynh kiểm định."
Thạch Lỗi ở một bên cười hắc hắc nói: "Vân Kiệt, huynh còn chưa đi xem mắt bao giờ, cũng muốn nhân cơ hội này học tập một phen."
Vẻ mặt Hoắc Vân Kiệt lập tức đầy sự bất lực.
"Cùng đi đi, sư huynh sư đệ ba người có thể chiếu cố lẫn nhau, ta cũng có thể yên tâm hơn." Diệp Phong nói xong, lấy ra mười viên linh thạch hạ phẩm, nhét vào trong tay Hoắc Vân Kiệt: "Còn nữa, đi xem mắt mà không mang theo chút tiền thì làm sao được?"
Nói xong, Diệp Phong lại treo một xâu tiền đồng lên cổ Hoắc Vân Kiệt.
Diệp Phong suy nghĩ một chút, lại nói thêm: "Đúng rồi, mang theo chút đồ ăn nữa, chẳng may đói bụng trên đường."
"Chưởng môn sư thúc, được rồi, thật sự không cần nhiều như vậy đâu!"
Hoắc Vân Kiệt bị Diệp Phong đánh bại, cảm thấy hắn so với mẫu thân mình còn dông dài hơn, lập tức khống chế linh kiếm, chở Thạch Lỗi và Long Thiên Tinh chạy trối chết ra khỏi Phiêu Miểu Phong.
"Ai, đừng nóng vội, lại lấy thêm chút trứng gà đi!"
Diệp Phong vội vàng vẫy tay hô.
Hoắc Vân Kiệt giật mình một cái, thiếu chút nữa rơi xuống khỏi linh kiếm, lập tức tăng tốc rời đi.
Nhưng bởi vì thanh linh kiếm này không cách nào phóng to như Nghênh Phong Phi Kiếm của Mặc Oanh, cho nên, sư huynh đệ ba người chỉ có thể chen chúc trên thân kiếm dài hơn một thước, trông có vẻ có chút buồn cười.
Chờ Diệp Phong cầm một giỏ trứng gà từ trong phòng bếp đi ra, lại phát hiện ba người Hoắc Vân Kiệt đã sớm chạy đến không thấy bóng dáng, chỉ có thể hậm hực quay lại.
Ngay sau đó.
Diệp Phong tìm đến Mặc Oanh, giao một đống lớn trận kỳ cho nàng, nói: "Ta cần ngươi bố trí loại Địa Nguyên Sát Trận cỡ nhỏ này ra, biến nó trở thành đại trận hộ tông tạm thời của Phiêu Miểu Phái chúng ta."
"Chưởng môn thực sự muốn làm như vậy sao?" Mặc Oanh khẽ nhíu mày: "Cho dù chỉ mở ra trận pháp bảo vệ, vận hành ở mức tiêu hao thấp nhất, nhưng dùng trong vòng một tháng, cũng sẽ hao hết những linh thạch trung phẩm khảm bên trong trận kỳ.
"Chắc chắn và khẳng định."
Diệp Phong đưa ra câu trả lời của mình.
Tuy rằng trong vòng một tháng sẽ hao hết linh thạch trung phẩm hiện có, nhưng vì an nguy của tông môn, chút linh thạch ấy cũng không tính là gì.
"Được, cứ giao cho con!"
Mặc Oanh cầm lấy trận kỳ trung tâm, rót linh khí của mình vào, nhẹ nhàng vung lên, mười hai cái cột lớn nhanh chóng nâng lên, dọc theo vách Phiêu Miểu Phong Phong, tạp thành một vòng cách nhau ba thước thước, tỏa ra linh quang, tạo thành một vòng bảo vệ có hình cái bát úp xuống không theo quy tắc nào cả, bảo vệ toàn bộ Phiêu Miểu Phái ở bên trong.
Dưới tình huống không bị công kích, sự tiêu hao của lá chắn là không lớn, kiên trì một tháng cũng không thành vấn đề.
Nếu bị kẻ thù bên ngoài tấn công thì đó lại là chuyện khác.
"Trận kỳ tạm thời do ngươi giữ."
Nói xong, Diệp Phong nhảy lên nóc đại điện chưởng môn, bắt đầu một ngày nhàm chán.
Về phần Mặc Oanh, nàng nhìn trận kỳ trung tâm trong tay, không nghĩ tới chưởng môn lại tin tưởng mình như vậy, vậy mà dám đưa thứ quan trọng như đại trận hộ tông giao cho nàng khống chế, trong lòng lại ấm áp.
....