Chương 95: Hoắc phủ thành Phong Hỏa
Nhóm dịch: Kỵ Sĩ Bóng Đêm
Mây trôi u ám.
Ba người bạn tốt đứng trên linh kiếm, dùng tốc độ mười thước trên giây bay về phía thành Phong Hỏa.
"Ta phát hiện tốc độ linh khí tiêu hao có chút nhanh, có phải là bởi vì hai người quá nặng không?" Hoắc Vân Kiệt cầm một viên linh thạch, vừa bổ sung linh khí vừa nói. Thạch Lỗi gãi gãi đầu: "Có thể là do bữa sáng ăn hơi nhiều!"
Long Thiên Tinh: "Nhị sư huynh, là lỗi của đệ, trước khi xuất phát hẳn là đệ đã lên mấy cân trước."
Hoắc Vân Kiệt: "..."
Hắn thật sự có một loại xúc động muốn ném Long Thiên Tinh và Thạch Lỗi xuống!
Sau một canh giờ rưỡi.
Cuối cùng ba người cũng đến thành Phong Hỏa, đi vào trong một tòa đại trạch tên là "Hoắc phủ" ở Thành Đông.
"Trạch viện thật lớn, cũng không khác nhà đại cữu của đệ cho lắm, thì ra, gia thế Nhị sư huynh cũng tốt như vậy." Long Thiên Tinh chỉ vào đại môn Hoắc phủ khí thế phi phàm, nói.
Thạch Lỗi nhìn ký hiệu hai phiến lá liễu phía sau hai chữ "Hoắc phủ", kinh ngạc nói: "Thì ra, gia tộc Vân Kiệt là thế gia cấp bậc môn phái trung đẳng, nhưng vì sao đệ lại gia nhập Phiêu Miểu Phái vậy?"
"Chuyện này, có chút phức tạp."
Hoắc Vân Kiệt thu hồi linh kiếm, thở dài một tiếng.
Lúc này, hai gã hộ vệ Luyện Khí tầng ba canh giữ trước cửa nhìn thấy Hoắc Vân Kiệt, trong mắt lộ ra dị sắc, nhưng sau một khắc, vẫn chắp tay nói: "Đại thiếu gia, cuối cùng ngài đã trở lại, chính miệng phu nhân đã dặn dò, chỉ cần ngài trở về, liền đi hậu viện tìm bà... Hai người này là?"
Hoắc Vân Kiệt nói: "Hai vị này là sư huynh đệ đồng môn của ta."
"Hóa ra là đệ tử của Phiêu Miểu Phái." Hộ vệ liếc nhau một cái, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, không phải nghe nói Phiêu Miểu Phái đều sắp đóng cửa rồi sao, sao còn có hai vị đệ tử thoạt nhìn không tệ này vậy?
Nhất là Long Thiên Tinh, tóc bạc mắt xanh, nhìn qua liền khiến người ta cảm thấy có chút yêu dị, nhịn không được mà lui về phía sau.
"Ta đi gặp nương ta trước."
Hoắc Vân Kiệt đi ở phía trước, nhìn Hoắc phủ vừa quen thuộc lại vừa có chút xa lạ, trăm mối cảm xúc đan xen trong lòng.
Bịch bịch bịch!
Một loạt tiếng bước chân kéo đến.
Hoắc Vân Kiệt nhìn về phía phát ra tiếng, đúng lúc nhìn thấy một thiếu niên dáng người hơi gầy chạy tới nơi này, hai người bốn mắt nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng lộ ra sắc mặt vui mừng.
"Đại ca, cuối cùng huynh cũng trở về rồi!"
Thiếu niên chạy như bay tới, trong mắt tràn đầy hưng phấn. Hoắc Vân Kiệt vỗ vỗ bả vai thiếu niên, nói: "Vân Hạo, đệ cao lên rồi, tu vi cũng đến Luyện Khí tầng năm, không hổ là thiên tài bái nhập môn phái cao đẳng 'Vân Hoa Tông'."
"Đại sư huynh, Long sư đệ, vị này chính là đệ đệ Hoắc Vân Hạo của ta, là sư thừa (kế tục) của đại trưởng lão Vân Hoa Tông đã đến Tụ Nguyên cảnh." Hoắc Vân Kiệt xoay người, giới thiệu với Thạch Lỗi và Long Thiên Tinh.
"Thì ra là hiền đệ!" Thạch Lỗi gật đầu ý chào.
Long Thiên Tinh cũng nói: "Không hổ là đệ đệ của Nhị sư huynh, vậy mà cũng đã đến Luyện Khí tầng năm."
Hoắc Vân Hạo nhìn Thạch Lỗi và Long Thiên Tinh, trong lòng giật mình.
Bởi vì, hắn ta phát hiện mình nhìn không nhìn thấu tu vi của bọn họ!
Ngay cả tu vi của Hoắc Vân Kiệt, hắn ta cũng nhìn không thấu.
"Đại ca, tại sao đệ lại nhìn không thấu tu vi của mọi người vậy?" Hoắc Vân Hạo kinh ngạc hỏi: "Chẳng lẽ huynh đã tìm được kỳ ngộ, sắp đến Luyện Khí tầng sáu rồi sao?"
Nghe Hoắc Vân Hạo hỏi đến tu vi, Hoắc Vân Kiệt vô cùng cảm khái.
Hắn chỉ có căn cốt hạ phẩm, hơn nữa thân thế đặc biệt, hoàn toàn không được chào đón ở Hoắc phủ, không theo kịp đệ đệ có được căn cốt trung phẩm, dựa theo tiến độ tu luyện bình thường, hiện tại cố lắm cũng chỉ có thể đến Luyện Khí tầng năm.
Cho dù có tu luyện đến già cũng không thể nào thăng cấp lên Tụ Nguyên cảnh.
Nhưng từ khi Diệp Phong tiếp nhận Phiêu Miểu Phái, Hoắc Vân Kiệt đã trải qua biến hóa nghiêng trời lệch đất, chưa đầy một tháng, hắn đã đạt tới Luyện Khí tầng bảy đỉnh phong.
Tu vi như thế này, cho dù đứng trước mặt vị lão gia Hoắc phủ không muốn gặp hắn kia, cũng đủ để khiến cho người ta coi trọng.
Nhưng Hoắc Vân Kiệt khinh thường sự coi trọng của đối phương.
Nghĩ đến đây, Hoắc Vân Kiệt đang chuẩn bị nói chuyện, lại nghe một tiếng quát to truyền đến.
"Ranh con, ngươi còn dám trở về?"
Một bóng dáng to lớn cao ngạo long hành hổ bộ (1) mà đến.
(1) Long hành hổ bộ: Mô tả dáng vẻ hơn hẳn người thường của bậc đế vương, bậc tướng lĩnh; dáng vẻ hiên ngang, diện mạo oai hùng
Người này là một nam tử trung niên, thân mặc cẩm y, đầu đội mũ tròn, để râu như kim thép, tựa như dũng tướng trên chiến trường.
"Cha, sao cha có thể nói đại ca con như vậy chứ!" Hoắc Vân Hạo lập tức ngăn ở phía trước.
Lão gia Hoắc phủ Hoắc Đại Hùng cười lạnh một tiếng, nói: "Vân Hạo, phụ thân nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, thằng ranh con này cùng mẹ khác cha với ngươi, là đại ca của ngươi không sai, nhưng không phải là con của ta... Còn nữa, gia nhập vào một môn phái hạ đẳng thật đúng là làm mất mặt Hoắc phủ chúng ta, ta ngược lại muốn nhìn một chút, mấy tháng không gặp, nó có thể có tiến bộ gì!"
Hoắc Đại Hùng bộc phát khí tức của Luyện Khí tầng tám, trong nháy mắt lướt qua Hoắc Vân Hạo, một tay đánh vào Hoắc Vân Kiệt.
"Sư huynh sư đệ không cần ra tay, để ta đến."
Ánh mắt Hoắc Vân Kiệt lạnh lùng, xông lên, tung một chưởng chạm nhau ở giữa không trung với Hoắc Đại Hùng, tạo ra khí thế kinh thiên động địa.
Phanh!
Hoắc Vân Kiệt lùi lại ba bước, khí tức rất ổn định.
Hoắc Đại Hùng lui năm bước, dẫm đến lõm mặt đất dưới chân, trong đôi mắt to tràn đầy vẻ không thể tin được.
"Luyện Khí tầng bảy đỉnh phong... Chỉ là môn phái hạ đẳng, làm sao có thể giúp ngươi đột phá nhanh như vậy?"
Hoắc Đại Hùng khiếp sợ.
Vừa rồi ông ta chỉ dùng lực lượng của Luyện Khí tầng sáu, vốn định áp chế Hoắc Vân Kiệt một chút, để hắn hoàn toàn ngoan ngoãn, nhưng ai ngờ, Hoắc Vân Kiệt trực tiếp bộc phát toàn bộ lực lượng, đánh cho cánh tay ông ta run lên.
"Đại ca, huynh thật lợi hại!"
Từ nhỏ Hoắc Vân Hạo đã rất sùng bái đại ca của mình, cảm thấy hắn có thể chịu được cực khổ, có nghị lực, hôm nay vừa nhìn thấy Hoắc Vân Kiệt vậy mà có thể đè đầu Hoắc Đại Hùng, thiếu chút nữa phục sát đất.
"Bá phụ, Phiêu Miểu Phái cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của người đâu." Hoắc Vân Kiệt thu tay lại, trầm giọng nói.