『Nàng... Thật đẹp...』
Triệu Hoằng Nhuận lặng lẽ đứng sau Ngọc Lung công chúa.
Ngọc Lung, chính là phong hào của vị công chúa trước mặt, chứ không phải tên thật của nàng, ngay cả Triệu Hoằng Nhuận cũng không biết tên thật của nàng.
Nhưng không thể phủ nhận, Ngọc Lung công chúa ở trong lòng Triệu Hoằng Nhuận có một vị trí rất đặc biết, ừm đặc biệt tồi tệ.
Đình viện rất yên tĩnh.
Mỹ nhân rất yên tĩnh.
Triệu Hoằng Nhuận cũng dần bình tĩnh trở lại.
Sau khi đứng đó một hồi, Triệu Hoằng Nhuận cũng không nhẫn tâm phá vỡ sự yên tĩnh, nhưng nếu lặng lẽ rời khỏi, hắn lại không cam tâm.
Đấu tranh một lúc, Triệu Hoằng Nhuận ho khan một tiếng.
“Khụ.”
“...” Ngọc Lung công chúa đang đắm chìm vào thế giới của riêng mình. Nghe thấy tiếng động liền xoay đầu lại, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ hoang mang.
Nhìn khuôn mặt đã nhiều lần xuất hiện trong mơ, Triệu Hoằng Nhuận chột dạ, tim đập liên hồi.
“Chào.” Đây là lần đầu tiên hắn chào nàng.
“...” Ngọc Lung công chúa càng thêm hoang mang.
Rất khó tưởng tượng, một Triệu Hoằng Nhuận luôn bình tĩnh trước mặt Tô cô nương, bây giờ lại có cảm giác lúng túng, khuôn mặt đỏ bừng không thể kiểm soát.
“Ta.. Ta tên Hoằng Nhuận...” Hắn lắp bắp giới thiệu mình.
Chú ý tới vẻ lúng túng trên mặt Triệu Hoằng Nhuận, Ngọc Lung công chúa mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “ta biết... Ngươi chính là công tử Hoằng Nhuận...”
“Ách...” Triệu Hoằng Nhuận xấu hổ, nhìn Ngọc Lung công Chúa cười ngọt ngào, không biết nói cái gì.
“Tìm ta có chuyện gì không?” Ngọc Lung công chúa nhỏ nhẹ hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận gãi trán, ngượng ngùng nói: “ta đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy hoàng tỷ ngồi đây, nên đến chào hỏi.”
“Ồ” Ngọc Lung công chúa lộ nhẹ nhõm.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận tiến gần nàng vài bước, tò mò hỏi: “ vì sao hoàng tỷ ngồi ở đây một mình?”
Nghe câu hỏi, Ngọc Lung công chúa không có trả lời ngay, nàng co hai chân lên, hai tay ôm đầu gối, đặt cằm lên trên, nói: “Ở đâu... Mà chẳng giống nhau?”
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, sau đó mới nhớ ra, mẫu phi của Ngọc Lung công chúa là Tiêu thục ái, đã qua đời từ mười mấy năm trước. Kể từ lúc đó, nàng đã lẻ loi một mình trong Ngọc Quỳnh các.
Dù sao địa vị của công chúa kém xa công tử, đặc biệt là công chúa không có mẫu thân như Ngọc Lung công chúa, ở trong hoàng cung giống như lục bình không rễ.
“Hoàng tỷ, đang cô đơn?” Triệu Hoằng Nhuận ngồi tựa đầu vào tảng đá.
“...” Ngọc Lung công chúa kinh ngạc mở hai mắt nhìn Triệu Hoằng Nhuận, không thể hiểu vì sao vị hoàng đệ chưa bao giờ gặp lại gần gũi như thế.
Triệu Hoằng Nhuận chú ý tới vẻ mặt của Ngọc Lung, lập tức hối hận vì đã thể hiện sự gần gũi, vội vàng dò hỏi: “ách, hoàng tỷ có phiền không khi ta ngồi ở đây?”
Ngọc Lung mỉm cười, dịch sang một bên, nghiêng đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, có ý muốn mời hắn ngồi.
Triệu Hoằng Nhuận đứng lên, ngồi xuống bên cạnh nàng, nhưng trái tim lại đang đập loạn. Hắn đang hoảng hốt vì chưa bao giờ nhìn nàng gần như vậy.
Nhìn ánh mắt không chút phòng bị mà đầy thân thiết, Triệu Hoằng Nhuận không tránh khỏi cảm giác áy náy. Bởi vì hắn là hoàng đệ nên Ngọc Lung mới tin tưởng để hắn đến gần, nhưng tâm tư của hắn khi tiếp cận nàng lại không thuần chút nào.
Dù gì, vị hoàng tỷ này mới là mối tình đầu của Triệu Hoằng Nhuận.
Cảm giác tồi tệ, rất tồi tệ, nhưng, không kiểm soát được.
『Bắt đầu từ khi nào?』
Hai tay chống lên tảng đá, Triệu Hoằng Nhuận ngửa đầu nhìn qua bầu trời đêm đầy sao, trong đầu hiện lên cảnh hắn gặp nàng lần đầu.
『Tuổi dậy thì quái quỷ...』
Triệu Hoằng Nhuận cười khổ.
Hắn nhớ vào lúc hắn mười ba tuổi, cơ thể bắt đầu phát dục, nhưng bên cạnh không phải tông vệ thì là thái giám, hoàn cảnh lúc đó rất tồi tệ, mà càng tệ hơn là đúng lúc đó, hắn nhìn thấy vị hoàng tỷ này, do trí nhớ siêu phàm của bản thân nên từng hành động cử chỉ của nàng đều in sâu vào tâm trí hắn .
Sau đó, chuyện tệ hơn đã xảy ra.
Một ngày nọ, Triệu Hoằng Nhuận nằm mơ thấy Ngọc Lung công chúa, sáng sớm tỉnh dậy lại phát hiện quần mình ươn ướt.
Kể từ đó, Triệu Hoằng Nhuận không còn tới Cung Học, bởi vì mỗi lần nhìn thấy nàng, cơ thể hắn sẽ sinh ra phản ứng.
Đó chính là... khoảng thời gian khốn khổ nhất!
Cũng từ đó, Triệu Hoằng Nhuận dần dần sinh ra một thứ tình cảm sai lầm với nàng.
Không thể phủ nhận, Ngọc Lung công chúa phù hợp với mọi tiêu chuẩn chọn vợ của Triệu Hoằng Nhuận, tính tình thì ôn nhu, mái tóc đen mượt, nhưng đáng tiếc, hắn cùng nàng là tỷ đệ cùng cha khác mẹ.
“Hà --”
Hắn không khỏi thở dài.
“...” Ngọc Lung công chúa ở cạnh hoang mang nhìn đệ đệ.
Từ góc nhìn của nàng, vị đệ đệ này hình như là đến tìm nàng nói chuyện, nhưng ai ngờ hắn chỉ ngồi thở dài, giống như trong lòng rất nhiều ưu phiền.
“Bát công tử đang phiền muộn?” cách Ngọc Lung công chúa xưng hô với Triệu Hoằng Nhuận, lần nữa cho thấy địa vị công chúa kém xa công tử.
“Hoàng tỷ cứ gọi ta là Hoằng Nhuận... Còn chuyện phiền lòng, thì ai chả có.”
Ngọc Lung công chúa do dự một lúc, rồi mới gọi Triệu Hoằng Nhuận bằng tên: “Hoằng Nhuận... Cũng có chuyện phiền lòng sao? Người tài hoa như ngươi...”
“Tài hoa?” Triệu Hoằng Nhuận cười khổ nói: “ta vẫn luôn là công tử nghịch ngợm nhất.”
“Công tử nghịch ngợm nhất... Lại có thể dễ dàng khiến Thái tử chịu thiệt?” Ngọc Lung chớp chớp mắt, vẻ mặt tinh nghịch nói: “Thái tử lần này bị thiệt lớn... Ngươi cũng thật là độc ác, trực tiếp loại bỏ người bên cạnh Thái tử.”
“Ai bảo hắn cầm một quyển sách lại dám nói là mình soạn?” Triệu Hoằng Nhuận nói dối không chớp mắt.
“Phải không?... Nhưng sao ta cảm thấy là do ngươi học thuộc cả quyển sách, sau đó chép lại, hãm hại Đông cung Thái tử?” Ngọc Lung chớp mắt mấy cái nói.
“Ta nào có bản lĩnh đó.” Triệu Hoằng Nhuận thề thốt phủ nhận.
Thấy Triệu Hoằng Nhuận không chịu thừa nhận, Ngọc Lung Công Chủ cũng không thèm để ý, chỉ thở dài, trên mặt lộ ra vẻ hâm mộ cùng chán nản.
“Hoàng tỷ sao vậy?” Triệu Hoằng Nhuận tinh tường bắt được khoảnh khắc Ngọc Lung chán nản.
Ngọc Lung công chúa lắc đầu.
Nhìn ra được, mặc dù có quan hệ tỷ đệ, nhưng nàng không hoàn toàn tín nhiệm Triệu Hoằng Nhuận.
Cảm giác này, giống như cách Triệu Hoằng Nhuận đối xử với các công tử khác trừ Cửu công tử.
Loại cảm giác như gần như xa, khiến Triệu Hoằng Nhuận có chút khó chịu.
Sau khi suy nghĩ, Triệu Hoằng Nhuận thành khẩn nói: “hoàng tỷ, nếu có chuyện phiền lòng, không ngại nói với ta, có lẽ sẽ cảm thấy tốt hơn.”
Ngọc Lung ngoài ý muốn, nhìn Triệu Hoằng Nhuận, mỉm cười, nói: “không có cái gọi là chuyện phiền lòng, chỉ là... Cảm thấy có chút nhàm chán...”
“Chán? Cô đơn sao?”
Ngọc Lung cũng không để ý Triệu Hoằng Nhuận cắt ngang, nhìn vào hồ nước, yếu ớt nói: “Chuyện của ngươi đã truyền khắp hoàng cung... Có đôi khi ta ghen tị với ngươi, ghen tị ngươi tùy hứng, bất luận là Thủy Cùng điện, vẫn là hậu cung, không có nơi ngươi không dám xông vào... Ghen tị vì phụ vương khoan dung với ngươi...”
“Khoan dung? Không phải chứ?” Triệu Hoằng Nhuận không thừa nhận điều này.
“Không phải sao?” Ngọc Lung quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cười khổ nói: “ngươi không phải là nữ nhân, cũng không ở trong tẩm các quanh năm, trừ phi là trường hợp đặc biệt mới được ra ngoài, nếu không, ngươi sẽ cảm nhận được sự bao dung của phụ vương đối với ngươi?... Ngươi là công tử, cho dù là trong các công tử, ngươi cũng là trường hợp đặc biệt...”
“...”
“Ngươi mới 14 tuổi, đã có thể tự do ra vào hoàng cung... Còn các công tử khác thế nào?... Đủ 15 tuổi mới được xuất các, phong vương...” Nói đến đây, Ngọc Lung vô cùng hâm mộ.
“Hoàng tỷ không phải chỉ còn một năm nữa cũng xuất các sao?” Triệu Hoằng Nhuận nhớ kỹ vị hoàng tỷ này lớn hơn hắn một tuổi.
“...” Ngọc Lung Công Chủ từ tốn nói: “ngươi thật sự biết rõ, công chúa xuất các, đồng nghĩa với việc gì sao?”
Triệu Hoằng Nhuận há miệng, nhưng ngậm lại tức thì.
Đúng vậy, công tử xuất các có nghĩa là có được tự do, nhưng công chúa xuất các lại có nghĩa, các nàng đã có khả năng trở thành vật hi sinh, không gả sang nước khác, chính là gả cho hậu duệ của đại thần trong triều, trở thành vật hi sinh.
“Ta... Còn ở lại đây một năm, cũng chỉ có một năm...” thì thầm một câu, Ngọc Lung chậm rãi đứng dậy, tựa hồ nàng phải trở về Ngọc Quỳnh các.
Đúng lúc này,Triệu Hoằng Nhuận vươn tay nắm lấy cổ tay nàng.
“Muốn xuất cung sao?... Hôm nay là Đoan Ngọ, Đại Lương náo nhiệt hơn mọi ngày.”
“...” Ngọc Lung mở to đôi mắt, lộ rõ vẻ bất ngờ nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
“Chỉ cần tỷ muốn, ta dẫn tỷ đi!”
Nhìn qua khuôn mặt xinh đẹp, Triệu Hoằng Nhuận trầm giọng hứa hẹn.
...