『Xuất... Cung? 』
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Hoằng Nhuận, tim Ngọc Lung đập thình thịch.
Nghĩ cũng phải, đối với những người sống rất lâu trong cung mà nói, một ngày nào đó được nhìn thấy cảnh tượng ngoài cung là điều vô cùng hấp dẫn, huống chi hôm nay là tết Đoan Ngọ, trong thành sẽ càng náo nhiệt.
Nhưng khi nghĩ đến hậu quả, Ngọc Lung không khỏi do dự.
Dù sao nàng chỉ là một công chúa, trong mắt người ngoài, nàng có một địa vị tôn quý, nhưng trên thực tế, công chúa chỉ là vật hi sinh, địa vị kém xa công tử.
Hơn nữa, nàng còn không phải một vị công chúa được sủng ái, nếu như sự việc bại lộ, thì làm sao đây?
“Ta... Ta vẫn nên quay về Ngọc Quỳnh các...”
Vừa nghĩ tới hậu quả, Ngọc Lung công chúa vẫn muốn rút lui.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận nắm chặt cổ tay nàng không buông: “hoàng tỷ, không hối hận sao?”
“...” Ngọc Lung đã động lòng, nhưng nét mặt còn đang lưỡng lự.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận không thể không thuyết phục, bởi vì hắn thấy, vị hoàng tỷ sống trong cung quá lâu, nếu tiếp tục, chắc chắn sẽ bị trầm cảm.
Dưới sự dụ dỗ của Triệu Hoằng Nhuận, Ngọc Lung không kìm nén không được khát khao hướng về thế giói bên ngoài, cuối cùng đã gật đầu.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận liền dẫn nàng về Văn Chiêu các, bởi vì Ngọc Lung đang mặc là y phục công chúa không thể rời khỏi hoàng cung.
Vì qua mắt người khác, Triệu Hoằng Nhuận ra lệnh tông vệ thay nhau yểm hộ, lấy đủ loại cớ khác nhau hấp dẫn chú ý của thủ vệ Văn Chiêu các, đồng thời cũng cho đám thái giám rời đi.
“Đổi bộ này đi.”
Triệu Hoằng Nhuận kéo Ngọc Lung vào Văn Chiêu các, từ trong tủ lấy ra y phục của mình.
Nhìn bộ y phục nam nhân trong tay, khuôn mặt xinh đẹp của Ngọc Lung đỏ lên.
Theo cách nghĩ của nàng, mặc dù bộ y phục này là của đệ đệ cùng cha khác mẹ, nhưng để mặc lên người, vẫn là chuyện vô cùng mắc cỡ.
Cũng may Triệu Hoằng Nhuận đúng lúc chú ý tới vẻ mặt xấu hổ của nàng, giải thích: “Hoàng tỷ yên tâm, bộ y phục này tuy là của ta, nhưng chưa mặc qua.”
“Ta... Ta cũng không ghét...”
“Ta hiểu, nhanh thay đồ đi.”
“Ừ.” Ngọc Lung Công Chủ đỏ mặt ôm y phục, chạy vào sau tấm bình phong, bỏ qua sự xấu hổ để thay y phục.
Nghe thấy tiếng sột soạt, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy lòng mình như bị mèo cào.
Ánh mắt của hắn, không tự chủ được, len lén nhìn về phía bình phong.
Không ngờ, ngọn nến sau tấm bình phong lại in bóng Ngọc Lung công chúa đang thay y phục lên tấm bình phong.
Nhìn dáng người uyển chuyển đang thay đồ, Triệu Hoằng Nhuận thực sự thấy mình có phản ứng.
Vội vàng quay đầu, lẩm bẩm.
“Đó là tỷ tỷ, đó là tỷ tỷ, đó là tỷ tỷ, đó là tỷ tỷ, đó là tỷ tỷ, đó là tỷ tỷ, đó là tỷ tỷ, đó là tỷ tỷ, đó là tỷ tỷ, đó là tỷ tỷ, đó là tỷ tỷ, đó là tỷ tỷ, đó là tỷ tỷ, đó là tỷ tỷ, đó là tỷ tỷ, đó là tỷ tỷ, đó là tỷ tỷ, đó là tỷ tỷ, đó là tỷ tỷ,...”
Cũng không biết đọc bao nhiêu lần.
Lúc này, Ngọc Lung đã thay xong y phục, đỏ mặt nhăn nhăn nhó nhó mà từ sau tấm bình phong đi ra.
“Xong chưa?”
“Ừ...”
Nghe tiếng trả lời, Triệu Hoằng Nhuận quay đầu nhìn, hai mắt tỏa sáng.
Nếu như bộ y phục công chúa của Ngọc Lung trông rất trang nhã, thì bây giờ, khi nàng mặc lên bộ y phục nam nhân, nhìn như một vị công tử tuấn tú, nhưng cử chỉ vẫn mang dáng vẻ nữ nhân.
“Như thế nào?” Ngọc Lung công chúa đi vài vòng quanh Triệu Hoằng Nhuận, vẻ mặt hưng phấn hỏi.
『Chà, rất anh tuấn...』
“Vẫn được.” Triệu Hoằng Nhuận giơ ngón tay cái, đồng thời nhắc nhở: “hoàng tỷ, nhìn ta.”
Ngọc Lung nghi ngờ nhìn Triệu Hoằng Nhuận, lại thấy Triệu Hoằng Nhuận nghiêm mặt, phất hai ống tay áo, thẳng lưng, bước từng bước mạnh mẽ.
Ngọc Lung là người thông minh, lập tức hiểu Triệu Hoằng Nhuận đang dạy nàng cách đi đứng cùng khí chất nam nhân, nàng cũng cố học theo, đáng tiếc vẫn không được, nếu như chú ý vẫn nhìn ra là nữ giả nam trang.
“Không được sao?”
Thấy Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, Ngọc Lung có chút thất vọng, nàng cảm thấy mình đã làm rất tốt.
Triệu Hoằng Nhuận lại làm mấy lần, thấy nàng vẫn không làm được, dứt khoát không ép buộc nữa.
“Lát nữa khi rời cung, hoàng tỷ cố gắng đừng để bị lộ.”
“Ừ.”
Sau khi dặn dò xong, Triệu Hoằng Nhuận gọi tông vệ tới.
Bởi vì chuyện lần trước, nên lần này, tất cả tông vệ đều thay y phục hộ vệ nhà giàu.
Để thuận lợi đưa Ngọc Lung xuất cung, Triệu Hoằng Nhuận bảo nàng giả dạng một trong số mười tông vệ, còn các tông vệ sẽ oẳn tù tì chọn một người phải ở lại Văn Chiêu các.
Chủng Chiêu, người giống như tên, thật sự ….
Bây giờ, bên ngoài Văn Chiêu các không có thị vệ, nên Triệu Hoằng Nhuận cũng không lo lắng, lôi kéo Ngọc Lung đi về phía cửa cung.
Lúc này, cửa cung đã đóng chặt, thấy đám người Triệu Hoằng Nhuận đi tới, thống lĩnh canh phòng cửa cung dẫn thị vệ nghênh đón.
Vị thống lĩnh kia vốn định quát lên, nhưng thấy người đến là Bát Công tử Triệu Hoằng Nhuận, hắn lập tức nuốt tất cả lời định nói vào trong bụng.
Ai mà không biết, Bát công tử là người không dễ chọc, hơn nữa, còn được Ngụy Vương sủng ái.
“Cận Cự bái kiến Bát điện hạ.”
Thống lĩnh cấm vệ chắp tay, quỳ một gối xuống hành lễ.
“Cận thống lĩnh, xin đứng lên.” Triệu Hoằng Nhuận đưa tay đỡ.
Thống lĩnh cấm vệ Cận Cự lúc này mới đứng dậy, nhìn lướt qua Triệu Hoằng Nhuận cùng tông vệ sau lưng, thấp giọng hỏi: “điện hạ muốn xuất cung?”
Hắn biết trong tay Triệu Hoằng Nhuận có lệnh bài ra vào cung.
“Phiền Cận Thống lĩnh giúp ta mở cửa cung.”
Cận Cự nghe vậy hơi do dự, khó xử nói: “nhưng giờ này cửa cung đã khóa...”
“Cái gì cũng có ngoại lệ.” Triệu Hoằng Nhuận khoác vai Cận Cự, thấp giọng nói: “hôm nay là tết Đoan Ngọ, trong thành náo nhiệt như vậy, ta cũng muốn đi chơi?... Tin rằng phụ vương cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ.”
Cận Cự suy nghĩ một lúc, cảm thấy Triệu Hoằng Nhuận nói cũng có lý: “điện hạ, dù vậy, ti chức vẫn phải báo cáo chuyện này... Thứ lỗi.”
“Đây là Cận thống lĩnh chức trách, ta sao dám trách móc?... Lữ Mục.” Triệu Hoằng Nhuận ra hiệu cho Lữ Mục.
Lữ Mục hiểu ý, đi đến gần Cận Cự, bí mật đưa cho Cận Cự mấy thỏi bạc: “một chút thành ý, cho các huynh đệ thêm vò rượu.”
“Đa tạ, đa tạ.” tiền của người khác Cận Cự không dám thu, nhưng công tử ban thưởng liền không có vấn đề gì .
Huống chi là Bát Công tử thường xuyên ra vào hoàng cung, là người quen.
“Mở cửa.” Cận Cự ra lệnh cho thị vệ.
“Ầm ầm --”
Cửa cung mở ra một khe nhỏ đủ cho đám người Triệu Hoằng Nhuận đi ra.
Chờ người cuối cùng đi khỏi, Cận Cự lập tức sai người đóng cửa cung lại.
Thấy thống lĩnh không định báo cáo ngay, một thị vệ hỏi: “thống lĩnh, Bát điện hạ rời cung, không báo cáo sao?”
“Gấp cái gì?” Cận Cự lườm tên thị vệ kia.
Cái gọi là ân tình, chính là vào nhưng lúc này, dù Cận Cự biết, chắc chắn phải bẩm báo chuyện Bát Công tử rời cung, nhưng cũng phải trì hoãn một khoảng thời gian, như vậy, dù cho bệ hạ không cho phép Triệu Hoằng Nhuận xuất cung, sai người đưa hắn trở về, thì Triệu Hoằng Nhuận cũng có thể ở ngoài cung chơi một lát.
Nhưng sự thật chứng minh, lo lắng của Cận Cự là không cần thiết, bởi vì khi hắn báo cáo chuyện này lên Ngụy Vương, Ngụy Vương cũng không định gọi Triệu Hoằng Nhuận về.
Đúng như Triệu Hoằng Nhuận nói, hôm nay là tết Đoan Ngọ, cái gì cũng có ngoại lệ, ngay cả Ngụy Vương cũng biết nhi tử sẽ không ngoan ngoãn ở trong cung.
Chỉ khổ Lục công tử Triệu Hoằng Chiêu đang chờ Triệu Hoằng Nhuận tới tham gia hội thơ, nào có biết Triệu Hoằng Nhuận đã ném vị hoàng huynh này qua một bên, đang vui vẻ dẫn Ngọc Lung công chúa đi chơi khắp nơi trong thành.
Một bên là huynh đệ, một bên là mối tình đầu, chọn ai khỏi nói cũng biết.
『A... Chỉ mong Lục hoàng huynh không tìm tới cửa, dù sao Lục hoàng huynh có đôi khi rất xấu tính...』
Đứng trên đường Triêu Dương nhộn nhịp, Triệu Hoằng Nhuận cười khổ.
Mà bên cạnh hắn, Ngọc Lung công chúa hoặc tò mò nhìn những món đồ chơi nhỏ được bán ven đường, hoặc là say sưa ngửi mùi thơm tỏa ra từ các tiệm bánh, hoặc là cảm nhận sự mới lạ khi chen chúc trên một con phố đông người, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười.
“Đi thôi, vui vẻ đi chơi...”
Triệu Hoằng Nhuận đưa tay phải về phía Ngọc Lung.
“Ừ.”
Một bàn tay trắng nõn, chạm vào tay Triệu Hoằng Nhuận.
Nhìn nụ cười trên mặt nàng, Triệu Hoằng Nhuận xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.
『Thôi! Cho dù bị Lục hoàng huynh tìm tới cửa... Cũng đáng!』