Vào tết Đoan Ngọ, triều đình hạ lệnh không giới nghiêm ba ngày để dân chúng vui chơi thâu đêm.
Nhưng dù vậy, đêm khuya vẫn yên ắng hơn ban ngày rất nhiều.
Nên tranh thủ màn đêm, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo Ngọc Lung công chúa trở về hoàng cung, sau khi thay y phục tại Văn Chiêu các, lại hộ tống Ngọc Lung lén lén lút lút trở lại Ngọc Quỳnh các.
Lúc này, các cung nữ trong Ngọc Quỳnh các đang tìm kiếm tung tích công chúa một cách điên cuồng.
“Công chúa điện hạ, ngài trở lại rồi.... Ngài đã ở đâu?”
Một cung nữ đã ở bên ngoài Ngọc Quỳnh chờ Ngọc Lung công chúa, nhìn thấy nàng bình an trở về, sốt ruột hỏi thăm: “công chúa cẩn thận, Từ cung sử đang tức giận.”
“Từ cung sử...” Ngọc Lung công chúa lộ vẻ sợ hãi.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận liền hỏi: “hoàng tỷ, Từ cung sử là ai?”
Vốn dĩ, cung nữ kia không chú ý đám người Triệu Hoằng Nhuận. Nhưng giờ thấy Triệu Hoằng Nhuận lên tiếng, nàng liền để ý, lập tức chất vấn : “ngươi là người nào? Sao dám đứng gần công chúa nhà ta như vậy?... Có phải là ngươi bắt cóc công chúa?”
“Thúy nhi.” Ngọc Lung công chúa sợ Triệu Hoằng Nhuận tức giận, vội vàng trách mắng: “đây là đệ đệ ta, Bát công tử Hoằng Nhuận.”
“Bát, Bát công tử?” Thúy nhi lắp bắp, vội vàng hành lễ: “nô tỳ không biết là công tử điện hạ, xin điện hạ thứ tội.”
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Ngọc Lung, thấy nàng nhìn cung nữ kia sau đó lại quay sang nhìn hắn, hắn chợt hiểu: cung nữ này chắc là tỳ nữ bên cạnh hoàng tỷ, hơn nữa có quan hệ thân thiết.
Nếu đã vậy, Triệu Hoằng Nhuận sao có thể trách tội, xua tay, nói: “người không biết không tội, đứng lên đi.... Ngươi còn chưa trả lời ta, Từ cung sử là ai.”
“Đa tạ điện hạ.” Thúy Nhi sợ hãi đứng lên, lén lút dò xét Triệu Hoằng Nhuận.
Hầu hạ Ngọc Lung công chúa nhiều năm như vậy, đây là lần đầu nàng nhìn thấy có công tử đi cùng công chúa.
“Từ Cung Sử...” Thúy nhi đảo mắt, thấp giọng nói: “chính là Thượng Nghi Cục phái tới phục dịch công chúa, vẫn luôn đối xử rất tệ với công chúa...”
“Thúy nhi, không cho phép nói bậy.” Ngọc Lung công chúa phát giác, quay đầu nói với Triệu Hoằng Nhuận: “Hoằng Nhuận, ngươi đừng nghe nàng nói bậy, Từ cung sử chỉ là hơi nghiêm khắc, công chúa trong đều là như vậy...”
Tuy không biết chuyện gì xảy ra, nhưng Ngọc Lung công chúa đã cảm nhận được: bát hoàng đệ đối với nàng rất tốt, rất có thể tin lời Thúy Nhi, đi tìm Từ cung sử gây chuyện.
“Là vậy... Hoàng tỷ không mời ta chén trà sao?” Triệu Hoằng Nhuận lẩm bẩm, sau đó bước vào Ngọc Quỳnh các.
Ngọc Lung nghe vậy cảm thấy không ổn, trợn mắt với Thúy Nhi, giữ lấy tay áo Triệu Hoằng Nhuận, nói: “Hoằng Nhuận, đã muộn rồi, ngươi trở về tẩm các đi.... Nếu có người biết: đêm khuya ngươi còn ở tẩm các của hoàng tỷ thì sẽ không hay.”
Đột nhiên, có một cung nữ lớn tuổi từ trong Ngọc Quỳnh các đi ra, nhìn thấy Ngọc Lung công chúa, liền đi đến trước mặt Ngọc Lung, khiển trách: “công chúa, ngài còn biết trở về? Giờ đã là giờ nào? Ta sẽ báo chuyện này lên Thượng Nghi Cục.”
Sau đó, cung nữ lớn tuổi cũng chú ý tới Triệu Hoằng Nhuận, lông mày cau chặt: “ngươi là ai?”
Triệu Hoằng Nhuận liếc nhìn cung nữ kia, lạnh lùng nói: “Triệu Hoằng Nhuận!”
“Triệu... Hoằng... Nhuận...”
Cung nữ kia nghe vậy biến sắc, quỳ rạp xuống đất. Nhìn nàng kinh hoảng, Thúy nhi ở một bên cười vui vẻ.
“Ngươi chính là Từ cung sử?”
Nếu như lúc Triệu Hoằng Nhuận nói chuyện với Thúy Nhi rất tử tế, thì lúc này hắn lại đang bày ra dáng vẻ của một công tử.
Từ lời của Thúy Nhi cùng vẻ mặt bất an của Ngọc Lung công chúa, Triệu Hoằng Nhuận tùy tiện đoán cũng biết chuyện gì xảy ra: thấy Ngọc Lung công chúa không có người giúp đỡ, nên cung nữ do Thượng Nghi cục phái tới đối xử với nàng không tốt.
Đương nhiên, đây là do Triệu Hoằng Nhuận đoán, còn sự việc ra sao, thì hắn phải tự mình kiểm tra.
Ánh mắt của hắn nhìn qua Thúy Nhi. Hắn nhìn ra, cung nữ tên Thúy nhi này rất nhanh trí, thấy hắn cùng Ngọc Lung công chúa có quan hệ tốt, liền muốn mượn tay hắn trừng trị Từ cung sử.
Nghĩ tới đây, hắn mở miệng hỏi: “Thúy nhi, nếu hôm nay không có ta, có phải hoàng tỷ sẽ bị phạt?”
Thúy nhi ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, hiểu ý hắn, không chút do dự, nói: “Từ cung sử sẽ nói xấu công chúa với Thượng Nghi Cục, trừ phi...”
“Trừ phi cái gì?”
“Trừ phi công chúa điện hạ cho nàng chút bạc.”
Lời vừa dứt, Từ cung sử vội vàng đứng dậy, chỉ vào mặt Thúy Nhi, nổi giận, nói: “tiện tỳ, ngươi đừng có ngậm máu phun người!”
Triệu Hoằng Nhuận ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “bản điện hạ cho phép ngươi đứng dậy sao?!”
Nghe được sự lạnh lùng trong giọng của Triệu Hoằng Nhuận, Từ cung sử sợ đến run người.
Tuy nàng chưa nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận bao giờ, nhưng ít ra nàng cũng đã nghe qua “công tích vĩ đại” của vị công tử này: đây là một vị công tử rất có can đảm, dám hủy ngự hoa viên và đập phá U Chỉ cung.
Nghe một tiếng phịch, Từ Cung Sử lại quỳ xuống đất.
“Hoằng Nhuận.” Ngọc Lung công chúa kéo Triệu Hoằng Nhuận lại, lắc đầu, thấp giọng nói: “đừng gây chuyện.”
Triệu Hoằng Nhuận nhìn Ngọc Lung, hỏi: “những gì Thúy nhi nói, có đúng không?”
Ngọc Lung công chúa mở miệng, không biết nói gì, vẻ mặt quẫn bách.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận đã hiểu.
Hắn không khỏi tức giận, hắn biết bổng lộc của công chúa kém hơn công tử rất nhiều, nhưng Ngọc Lung công chúa còn phải hối lộ nữ quan, để tránh đối phương đem “việc xấu” báo cáo Thượng Nghi Cục.
Nhưng thấy hoàng tỷ liên tục lắc đầu, Triệu Hoằng Nhuận đành nhẫn nhịn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Lữ Mục, lấy bạc ra.”
Lữ Mục hiểu ý, từ trong ngực lấy ra hai nén bạc, lạnh lùng ném tới trước mặt Từ cung sử.
Nhìn thấy hai thỏi bạc ở trước mắt, Từ cung sử cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Nàng dám nhận?
Không, nàng không dám nhận!
“Nô tỳ biết tội, nô tỳ biết tội...” Từ cung sử liên tục dập đầu.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận liền ngồi xuống, đặt hai thỏi bạc ngay ngắn trước mắt Từ cung sử, thấp giọng nói: “nếu hoàng tỷ không muốn tính toán với ngươi, thì bản điện hạ cũng sẵn lòng bỏ qua, nhưng nếu Từ cung sử thiếu tiền, thì cứ đến chỗ ta lấy... Hiểu chưa?”
Hắn gằn từng chữ, nhưng ẩn ý trong đó, lại làm Từ cung sử đổ mồ hôi lạnh.
“Không dám, nô tỳ không dám...”
“Rất tốt, cất bạc đi!”
Triệu Hoằng Nhuận hài lòng gật đầu, chậm rãi đứng dậy, chắp tay với Ngọc Lung: “Hoàng tỷ, vậy Hoằng Nhuận xin cáo từ, ngươi nên đi nghỉ sớm.”
“Ờ...” Ngọc Lung công chúa biểu lộ cổ quái, dù sao nàng cũng lần đầu phát hiện, vị hoàng đệ này, thì ra cũng có một mặt đáng sợ như vậy.
Bỗng nhiên, nàng nghĩ đến Từ cung sử đang quỳ trên đất, vội vàng đỡ Từ cung sử dậy: “Từ cung sử, mau đứng dậy.”
“Không phiền công chúa, không phiền công chúa...” Từ cung sử nào có uy phong như ban đầu, cúi đầu cầm hai thỏi bạc như cầm hai viên than.
“A, công chúa còn chưa tắm, nô tỳ liền đi chuẩn bị nước cho công chúa...”
Từ cung sử hoảng hốt chạy vào Ngọc Quỳnh các không dám nhìn Ngọc Lung công chúa.
“Hô...”
Ngọc Lung công chúa thở ra một hơi.
Quay lại nhìn, nàng phát hiện Thúy nhi si ngốc nhìn bóng lưng Triệu Hoằng Nhuận rời đi, vừa bực mình vừa buồn cười, tiến lên gõ đầu Thúy nhi: “ hồn về !”
Chỉ thấy Thúy nhi xoa đầu, ước ao nói: “Bát điện hạ thật sự lợi hại...”
Ngọc Lung công chúa sững sờ, nhưng trong lòng cũng đồng ý với lời của Thúy nhi.
Nàng vốn tưởng rằng Bát hoàng đệ sẽ lập tức hung hăng giáo huấn Từ cung sử, thật không ngờ, Triệu Hoằng Nhuận lại dùng thủ đoạn như bề trên, hoàn toàn không giống như cách làm của một đứa bé mười bốn tuổi.
“Hoài xuân?” Ngọc Lung công chúa trêu chọc tỳ nữ: “có muốn ta giúp ngươi hay không?”
Thúy nhi chép miệng, tiếc nuối nói: “đây là công tử điện hạ...”
Ngọc Lung nghe vậy cười khổ, nhưng nàng cũng hiểu, bất luận là công chúa cũng tốt, hay công tử cũng được, tất cả đều không thể tự do hôn nhân.
“Biết là tốt, trở về đi.”
“Ừm.... Có Bát điện hạ giúp đỡ, sau này sẽ không có người dám bắt nạt công chúa...”
“Vốn cũng không có ai bắt nạt ta...”
“Ai nói... Mà, vừa rồi công chúa đi đâu?”
“Đi... Không nói cho ngươi!”
Bỏ lại Thúy nhi với vẻ mặt uất ức, Ngọc Lung công chúa cười vui vẻ, chạy vào trong Ngọc Quỳnh các.