Chương 61: [Dịch] Đại Ngụy Đế Quốc

Cuối tháng 5

Phiên bản dịch 8996 chữ

Do tối hôm qua ngủ muộn, nên mãi đến lúc mặt trời lên cao, Triệu Hoằng Nhuận mới tỉnh dậy.

Sau khi tỉnh lại, điều tiên hắn làm là đưa tay sờ quần.

“Phù... Còn may.”

Hắn thở phào nhẹ nhõm.

Hôm qua, hắn đã mơ thấy hoàng tỷ của mình, nhưng lần này, hắn chỉ mơ thấy hình ảnh bản thân đi chơi cùng Ngọc Lung công chúa.

Nụ cười chân thật của nàng, khiến hắn vô cùng vui vẻ.

Đây mới là lý trí trong tình yêu: khi biết tình yêu này không có kết quả, hãy hi vọng đối phương sống tốt hơn và cố hết sức giúp đỡ nếu cần.

“Bịch bịch bịch --”

Có tiếng bước chân dồn dập truyền tới.

Triệu Hoằng Nhuận cũng không thèm để ý, đứng dậy mặc y phục, dù sao có thể tiến vào tẩm các cũng chỉ có tông vệ của hắn.

Quả nhiên, lúc Triệu Hoằng Nhuận đang thay y phục, Trầm Úc đẩy cửa đi vào, nhìn thấy điện hạ nhà mình đang thay y phục, lập tức khép cửa lại.

“Thế nào, Trầm Úc?” Triệu Hoằng Nhuận chú ý tới nét mặt Trầm Úc, hiếu kỳ hỏi.

Trầm Úc cười khổ: “điện hạ, Lục điện hạ tới .”

“Lục hoàng huynh?” Triệu Hoằng Nhuận đứng hình một lúc, mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Hắn cũng không bất ngờ, dù sao tối hôm qua hắn đã dẫn Ngọc Lung công chúa đi chơi, cho Lục hoàng huynh leo cây.

“Huynh ấy đâu?”

“Đang ngồi ngoài tiền sảnh, dáng vẻ giống như không gặp được điện hạ sẽ không bỏ qua.”

“A?... Ngươi nghĩ ta có khả năng trốn đi hay không?”

Cơ mặt Trầm Úc giật giật: “mười tông vệ bên cạnh Lục điện hạ, đã theo dõi mọi cánh cửa ở Văn Chiêu các, đằng sau cũng có người... Điện hạ muốn chạy trốn, e rằng...”

Đây là không cho lối thoát!

Triệu Hoằng Nhuận bi phẫn, nhưng cũng không cảm thấy ngạc nhiên, dù sao Lục hoàng huynh thông minh hơn người, muốn trong tay hắn thoát ra, không thực tế.

“Được, đi thành thật nhận sai.”

Thở dài, Triệu Hoằng Nhuận đi về phía tiền sảnh.

Chỉ thấy trong tiền sảnh, Lục công tử đang nhắm mắt im lặng, vẻ mặt không vui vẻ gì.

Cẩn thận nhìn xung quanh, Triệu Hoằng Nhuận quả nhiên phát hiện các tông vệ của Lục hoàng huynh đang đứng canh, rõ ràng đã cân nhắc việc hắn có thể chạy trốn.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận thở dài, đổi một khuôn mặt tươi cười, đến trước mặt Lục công tử chắp tay.

“Lục hoàng huynh tới, Hoằng Nhuận không tiếp đón từ xa, thứ tội thứ tội.”

“Không đánh mặt người cười... Đúng không?” Triệu Hoằng Chiêu liếc mắt một cái liền nhìn thấu Triệu Hoằng Nhuận, nghiêm mặt đứng lên, vỗ vỗ tay áo, nhìn Triệu Hoằng Nhuận hỏi: “Hoằng Nhuận, tối hôm qua đã đi đâu?”

Mặc dù Triệu Hoằng Nhuận có quan hệ không tồi với Lục công tử, nhưng cũng không dễ nói ra mọi chuyện, dù sao công chúa không được phép tự tiện rời cung, nếu chuyện này lộ ra, thì Ngọc Lung công chúa sẽ gặp bất lợi.

“Tối hôm qua... Tối hôm qua, hoàng đệ lạc đường.” Hắn trịnh trọng trả lời.

“Hả?” Lục công tử giật mình trợn tròn mắt: “lạc đường trong cung?”

“Không.” Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu, tỏ vẻ nghiêm trọng nói: “lạc đường không phải ta, mà là tâm của ta.”

“...” Triệu Hoằng Chiêu há miệng, ngây ra nhìn Triệu Hoằng Nhuận. Một lúc sau, hắn chép miệng, thở dài: “liền không có... Cớ nào thích hợp hơn sao?”

Nghe giọng điệu nghiêm túc của hoàng huynh, Triệu Hoằng Nhuận yếu thế: “được rồi, ta sai, ta sai, là Hoằng Nhuận không nên thất tín... Muốn đánh muốn phạt, tùy hoàng huynh.”

Triệu Hoằng Chiêu nhìn đệ đệ một lượt, theo hắn biết, Triệu Hoằng Nhuận không phải người coi nhẹ lời hứa.

Bởi vậy, hắn cảm thấy Triệu Hoằng Nhuận đã đi một việc quan trọng hơn là tham gia hội thơ tối hôm qua, ít nhất trong lòng hoàng đệ cảm thấy quan trọng.

“Tối hôm qua... Chẳng lẽ ngươi đã xuất cung ?” Triệu Hoằng Chiêu suy đoán.

“Hoàng huynh vì sao nghĩ như vậy?”

“Hừ, chuyện rõ rành rành!” Triệu Hoằng Chiêu sờ sờ cằm: “cùng ai?”

“Cùng ai? Rời cung nhất định phải cùng ai? Ta đi một mình không được sao?”

“Ha ha.” Triệu Hoằng Chiêu lắc đầu, nói: “nếu chỉ một mình ngươi, ngươi sẽ không thất hứa, nói cách khác, nhất định có người cùng ngươi rời cung... Là ai?”

“Không thể nói.” Triệu Hoằng Nhuận nhướn mày.

“Hoằng Tuyên? Không thể nào! Theo Hoằng Tuyên tính tình, hắn không có lá gan này... Chẳng lẽ là cung nữ? Hoằng Nhuận, ngươi đang hại các nàng... Không đúng, cung nữ không có lá gan gặp riêng công tử chưa xuất các...”

“...” Triệu Hoằng Nhuận càng nghe càng kinh hãi, sợ hoàng huynh đoán được điều gì, vội vàng ngắt lời: “ không thể là người ngoài cung sao?”

Triệu Hoằng Chiêu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, cười nhạt một tiếng: “quả nhiên là người trong cung!”

Người này!

Triệu Hoằng Nhuận cắn răng nhìn Lục công tử, tức giận nói: “đề bù, không được sao?... Lần sau hoàng huynh tổ chức hội thơ, ta nhất định sẽ tham gia, không được sao?”

“Mỗi lần sao?” Triệu Hoằng Chiêu bình tĩnh hỏi.

Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?

Triệu Hoằng Nhuận trừng mắt, tức giận nói: “một lần!”

Triệu Hoằng Chiêu nhìn đệ đệ, không tranh luận, vuốt cằm lẩm bẩm: “có thể là ai?... Kỳ thực cũng không khó đoán...”

“Hai lần!” Triệu Hoằng Nhuận nghiến răng nghiến lợi nói.

Triệu Hoằng Chiêu lại liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, tiếp tục lẩm bẩm: “đầu tiên là người trong cung, thứ hai, Hoằng Nhuận lỡ hẹn dẫn người xuất cung... Hôm qua là Đoan Ngọ... Là muốn đi xem sự náo nhiệt của Đại Lương? Nói cách khác, người này chưa bao giờ rời cung... Không phải cung nữ, là người bị lộ cũng không nguy hiểm đến tính mạng... Hử?”

Mẹ nó, thằng này đoán được!

Mắt thấy Lục công tử lộ vẻ nghiêm trọng, Triệu Hoằng Nhuận thầm mắng trong lòng.

“Ba lần!... Lục hoàng huynh đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!” Triệu Hoằng Nhuận nghiến răng nói.

Triệu Hoằng Chiêu ngẫm nghĩ một lúc, mỉm cười gật đầu nói: “tốt, ba lần!... Lần sau, Hoằng Nhuận đừng lỡ hẹn.”

“Hừ!”

Triệu Hoằng Chiêu hài lòng rời đi.

Lúc rời khỏi Văn Chiêu các, hắn trầm ngâm nhìn về tẩm các của công chúa.

“Phí Uy.”

“Có ti chức.”

“Ngươi đi điều tra, tối hôm qua...” Nói được nửa câu, Triệu Hoằng Chiêu bỗng nhiên hiểu ra điều gì, khoát tay nói: “quên đi, không sao.”

Phí Uy khó hiểu nhìn điện hạ nhà mình.

Ta cũng thật là... Hoằng Nhuận tự có chừng mực, ta quản nhiều làm gì?... Nhưng, rốt cuộc là vị tỷ muội nào có quan hệ tốt với Hoằng Nhuận? Sẽ là ai chứ? Thôi… Thôi.

Hắn cũng rất tiếc thương và đồng cảm với các hoàng tỷ, hoàng muội. Dù sao các nàng giống như chim trong lồng, hoàn toàn không có tự do.

Lắc lắc đầu, Triệu Hoằng Chiêu trở về Phong Nhã các .

Hai ngày cuối cùng của tết Đoan Ngọ, Đại Lương thành vẫn rất náo nhiệt.

Bởi vậy Triệu Hoằng Nhuận luôn cố gắng kéo Ngọc Lung công chúa đi cải trang rồi xuất cung cùng hắn. Lý do chỉ vì: làm cho nàng thoát khỏi sự buồn chán và cô đơn.

Mặc dù dáng vẻ Ngọc Lung công chúa u buồn cũng rất đẹp, nhưng Triệu Hoằng Nhuận vẫn hy vọng nàng vui vẻ.

Từ cung sử không dám hỏi gì sau khi bị Triệu Hoằng Nhuận dạy dỗ, mà cung nữ Thúy nhi càng là tỳ nữ bên cạnh Ngọc Lung công chúa, xưa nay tình cảm luôn tốt, bởi vậy Ngọc Lung công chúa dù cho trốn ra bên ngoài mấy ngày liền cũng không bị bại lộ.

Đáng tiếc là, một khi tết Đoan Ngọ kết thúc, Triệu Hoằng Nhuận liền không có cơ hội rời cung sau hoàng hôn, dù sao đó cũng là lệnh cấm Ngụy Vương đối với hắn.

Điều này khiến Triệu Hoằng Nhuận không có cách nào dẫn theo Ngọc Lung rời khỏi hoàng cung, bởi vì ban ngày xuất cung tỉ lệ bị lộ khá lớn dù sao thân hình của nàng cùng tông vệ có sự khác biệt, buổi tối còn có thể che giấu, còn ban ngày thì giấu làm sao?

Nên Triệu Hoằng Nhuận đành tìm biện pháp khác, mỗi lần hắn xuất cung đều mua một bức tượng làm bằng đất sét, sau khi hồi cung đều đưa cho Ngọc Lung công chúa, hoặc hắn sẽ về cung sớm để kể những gì hắn nhìn thấy cho nàng.

Có lẽ vì có người trò chuyện, nên Ngọc Lung công chúa cũng dần dần trở nên vui vẻ hơn, nàng dựa theo những gì Triệu Hoằng Nhuận kể, kết hợp với điều nàng đã thấy trong tết Đoan Ngọ, vẽ ra vô số bức tranh về cảnh tượng bên ngoài hoàng cung.

Nàng đem tất cả tranh vẽ treo trong phòng, mỗi ngày đều ngắm nghía vài lần.

Trong khoảng thời gian này, việc khoa cử cũng dần đi đến hồi kết, bởi vì đây là lần đầu Lễ Bộ chủ trì, nên Lễ Bộ Thượng Thư Xã Hựu tự mình làm chủ khảo, đồng thời mời Ngự Sử Giám phái Ngự Sử Đại Phu Tô Cảnh đảm nhiệm giám sát, kiểm sát chặt chẽ trường thi.

Mà danh sách thi đậu lại khiến Triệu Hoằng Nhuận hơi bất ngờ.

Hắn tưởng rằng Ôn Khi có thể đậu, dù sao văn chương cùng tốc độ viết của người này, đều làm Triệu Hoằng Nhuận cực kỳ ấn tượng.

Mặt khác, năm nay thi đình trạng nguyên, lại bị một hàn môn sĩ tử Thượng Đảng quận tên Khấu Chính đoạt được, còn bảng nhãn cũng bị hàn môn sĩ tử tên Lạc Tần đoạt được,.

Cháu trai của Trung Thư Lệnh Hà Tương Tự, Hà Hân Hiền, nổi tiếng tài giỏi, lại chỉ có thể giành vị trí thư ba, điều này làm rất nhiều người giật mình.

Nhưng khoa cử kết thúc cũng là lúc, Thái tử, Ung vương, Tương vương bắt đầu âm thầm lôi kéo sĩ tử, chọn người tài giỏi làm phụ tá cho mình.

Ngay cả Yến vương cùng Khánh Vương, cũng âm thầm mời chào phụ tá.

Dù sao đối với mấy vị công tử mà nói, năm nay chính là cơ hội cuối cùng quật ngã Thái tử, một khi để đến sang năm, Hoàng trưởng tôn Vĩnh Luật đủ tám tuổi, tiến vào Cung Học, dần được Ngụy Vương coi trọng, thì khả năng bọn hắn được truyền ngôi càng mong manh.

Bạn đang đọc [Dịch] Đại Ngụy Đế Quốc của Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1s ago

  • Lượt đọc

    33

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!