Chương 62: [Dịch] Đại Ngụy Đế Quốc

Tháng 6

Phiên bản dịch 8178 chữ

Sang đầu tháng sáu, Ngụy quốc vẫn một cảnh ca vũ thanh bình.

Không biết Thái tử có thông suốt hay chưa, mà một tháng qua không có tìm Triệu Hoằng Nhuận gây sự.

Điều này làm Triệu Hoằng Nhuận hơi ngạc nhiên, dù sao hắn cũng đã làm hỏng đại sự “Lập ngôn” của Thái tử.

Đó còn chưa kể, Triệu Hoằng Nhuận còn làm đám phụ tá của Thái tử bị đuổi.

Bởi vậy, Triệu Hoằng Nhuận đã phái tông vệ đi thăm dò, lúc này mới biết được, Thái tử đang bận mời chào và tiếp đãi phụ tá mới gia nhập vào Đông cung, mà trong đó có một người gọi là Lạc Tần.

“Lạc Tần? Năm nay thi đình bảng nhãn?”

Nghe được tin, Triệu Hoằng Nhuận giật mình.

Hắn từng làm giám sát trường thi, đối với sĩ tử năm nay có hiểu biết nhất định, trừ bỏ đám người dựa vào gian lận mà thi đỗ, thì sĩ tử năm nay có năng lực khá tốt, tỉ như Ôn Khi.

Thật không ngờ, Ôn Khi thi rớt, thậm chí, sĩ tử được đề danh, lại là những người Triệu Hoằng Nhuận không để ý.

Điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa năng lực của sĩ tử đợt này tương đối cao.

Mà tân khoa bảng nhãn lại đầu nhập Thái tử, làm Triệu Hoằng Nhuận phải để ý, dù sao hắn có khuynh hướng chọn Ung vương Hoằng Dự.

Nói đến Ung vương, thì không thể không nhắc tới việc Triệu Hoằng Nhuận sai Trầm Úc đi thăm dò Ung vương.

Đúng như hắn đoán, Ung vương rất phối hợp, hoàn toàn không có ý che giấu.

Mà Triệu Hoằng Nhuận cũng hết sức hài lòng với kết quả: vị Nhị hoàng huynh này, quả nhiên là người quang minh lỗi lạc, hơn nữa, lúc lôi kéo Lại Bộ cùng Hộ Bộ quan viên đồng thời đưa ra không ít ý kiến, thuyết phục được rất nhiều quan viên trong triều, khó trách vị hoàng huynh này có danh tiếng khá cao.

So với Ung vương, cách làm của Tương vương, khiến Triệu Hoằng Nhuận có phần khó hiểu: Tương vương mở rộng cửa, bất luận vọng tộc, hàn môn, tam giáo cửu lưu, phàm là đầu nhập hắn, Tương vương tiếp nhận tất cả.

『Xem ra Tương vương có dã tâm không nhỏ...』

Triệu Hoằng Nhuận cũng không bình luận điều gì, bởi vì theo hắn, bất cứ người nào cũng có chỗ dùng, mà Tương vương là đnag “nuôi quân” cho tương lai.

Còn về Yến Vương cùng Khánh vương, Triệu Hoằng Nhuận cũng hỏi thăm một chút, chỉ biết Yến vương thích võ công, không cả ngày múa may đao thương, thì chạy đến quân doanh cùng những tướng quân kia luận bàn võ nghệ, đối với văn nhân không thèm để ý và cũng chưa từng lôi kéo tân khoa sĩ tử.

Còn Khánh vương Hoằng Tín cũng thường tiếp xúc văn nhân và tướng sĩ, đáng tiếc, danh tiếng của hắn kém xa Thái tử, Ung vương cùng Tương vương, võ nghệ lại không bằng Yến vương, nên hiếm có người đầu nhập vào.

Tiếp đó là Lục công tử, không cần phải nói, trong mắt Triệu Hoằng Nhuận, vị hoàng huynh này chỉ quan tâm đến hội thơ, bất cứ bài thơ nào hay hắn đều muốn sưu tầm, hơn nữa hắn còn không có ý định tranh đoạt hoàng vị. Bởi vậy, sĩ tử tụ họp cùng vị công tử này đều chỉ thích cầm kỳ thi họa.

Lại nói đến Triệu Hoằng Nhuận, mấy ngày này hắn rất rảnh rỗi, mỗi ngày xuất cung đều đi thăm Tô cô nương, tiếp đó lại ra chợ mua vài món đồ cho Ngọc Lung công chúa, kể cho nàng nghe những chuyện ngoài cung. Giống như trong mắt hắn chỉ có Văn Chiêu các, Ngưng Hương cung, Thúy Tiểu Hiên, Ngọc Quỳnh các.

Nhất là Ngọc Lung công chúa, nàng không còn dáng vẻ u buồn như trước tết Đoan Ngọ, dù không được ra khỏi cung, nhưng mà mỗi ngày đều nghe Triệu Hoằng Nhuận kể chuyện, làm cuộc sống của nàng phong phú hơn nhiều.

Đặc biệt là ngày hôm nay, khi Triệu Hoằng Nhuận kể chuyện về con diều (chương 1), đến đoạn Ngụy Vương đột nhiên xuất hiện, suýt nữa khiến Mục Thanh từ trên trời rơi xuống, Ngọc Lung công chúa cười đến nỗi gập người.

“Các ngươi... Khanh khách... Các ngươi không có ai nhìn thấy phụ vương?”

“Khi đó chúng ta đều nhìn chằm chằm Mục Thanh, ai biết phụ vương lại đột nhiên đứng ở phía sau?” Triệu Hoằng Nhuận bĩu môi nói.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó hả...” Triệu Hoằng Nhuận giang tay ra: “về sau phụ vương liền bỏ tấm biển Tiêu Dao các.”

Hắn có ý định lướt qua chuyện tại Thủy Cùng điện tranh cãi với ba vị đại nhân, bởi vì hắn thấy không cần thiết.

“Tiêu Dao các? Tẩm các của đệ không phải là Văn Chiêu các sao?”

“Bởi vì quá khó nghe, nên ta để Công Bộ khắc một tấm biển Tiêu Dao các... Về sau phụ vương lệnh cho cấm vệ đổi lại, hoàng tỷ không biết, vì chuyện này, phụ vương lúc đó còn phái năm trăm tên cấm vệ cùng đi, giống như sợ ta đánh nhau với cấm vệ.”

Ngọc Lung công chúa nghe vậy tò mò hỏi: “nếu như lúc đó chỉ có ít cấm vệ thì sao? Ngươi có cho bọn họ đổi không?”

“Đương nhiên không!... Khẳng định phải để đám người Trầm Úc trừng trị bọn hắn một phen.”

“Cho nên phụ vương cân nhắc rất chính xác.” Ngọc Lung công chúa che miệng cười.

Triệu Hoằng Nhuận nghe xong bất đắc dĩ nói: “hoàng tỷ đứng về phía nào vậy? Không thể giúp ta nói vài câu sao?”

Ngọc Lung công chúa cười híp mắt: “tên của lầu các cung điện không được tùy ý thay đổi... Được rồi, được rồi, sau đó thì sao?”

“Sau đó hả, sau đó chính là chiến tranh!”

“Chuyện này ta có nghe nói.” Ngọc Lung nghe đến đó hai mắt sáng lên, sốt ruột nói: “ngươi đem ngự hoa viên cùng hồ cá phá hủy... Tiếc cho cá cùng trúc...” Nói xong, nàng dùng ánh mắt ai oán nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Triệu Hoằng Nhuận xấu hổ nói: “ta vốn tưởng rằng mình có thể đấu lại, kết quả bị phụ vương thừa dịp cắt mất bổng lộc... Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy hơi sai...”

Nhìn Triệu Hoằng Nhuận ngẫm lại mọi chuyện, Ngọc Lung công chúa vừa bực mình vừa buồn cười.

Một lúc sau, nàng giống như nghĩ tới điều gì, khẽ thở dài: “từ khi mẫu phi mất, ta chưa bao giờ vui như vậy.”

Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, nói: “hoàng tỷ, ta đã từng đập phá U Chỉ cung, ngươi không tức giận chứ?”

Sở dĩ hắn hỏi như vậy, là bởi vì mẫu thân của Ngọc Lung công chúa, Tiêu thục ái, chính là chủ nhân U Chỉ cung, sau khi nàng qua đời, Ngụy Vương mới để Trần thục ái chuyển vào U Chỉ cung.

Ngọc Lung công chúa khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “mấy năm trước ta từng tới U Chỉ cung, tất cả đã thay đổi, đồ vật của mẫu phi đều bị Trần thục ái vứt bỏ... Huống chi tính cách Trần thục ái, ta cũng có nghe nói... Không trách ngươi.”

“Vậy thì tốt .” Triệu Hoằng Nhuận nhẹ nhàng thở ra.

Thấy sắc trời dần tối, hắn liền chuẩn bị cáo từ.

“Đi luôn sao?” Ngọc Lung công chúa tỏ vẻ không muốn, giữ lại nói: “không bằng ở lại dùng cơm? Ta còn muốn nghe ngươi kể chuyện khoa cử...”

“Hôm nay e rằng không được.” Triệu Hoằng Nhuận khó xử giải thích: “mẫu thân gọi huynh đệ ta tới Ngưng Hương cung dùng cơm.”

“Trầm thục phi sao?” Ngọc Lung ngẩn người, đầy vẻ mất mát, thì thào nói: “thật hâm mộ huynh đệ các ngươi, có thể gặp mẫu phi của mình...”

Nhìn dáng vẻ cô đơn của nàng, Triệu Hoằng Nhuận tự trách mình không nên để lộ, vội nói: “hoàng tỷ nếu muốn nói chuyện, có thể tìm ta, lúc nào cũng được.”

Lời này làm Ngọc Lung công chúa cảm thấy ấm áp, trên mặt lộ ra nụ cười: “Hoằng Nhuận, ngươi thật tốt.”

“...” Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, nhìn nàng, tim đập nhanh, hắn vội vàng cáo từ: “Vậy ta đi trước.”

“Đợi đã.” Ngọc Lung công chúa vội vàng gọi Triệu Hoằng Nhuận lại: “Hoằng Nhuận, ngày mai ngươi sẽ tới sao?”

“Ngày mai... Ngày mai là mùng sáu tháng sáu phải không?”

“Đúng thế.” Ngọc Lung không hiểu, gật gật đầu.

“Vậy thì phiền phức...” Triệu Hoằng Nhuận chép miệng, gian nan nói: “ngày mai, Lục hoàng huynh tổ chức hội thơ, lần trước cho hoàng huynh leo cây một lần, mai lại lỡ hẹn thì không hay ...”

Lúc này, Ngọc Lung đã biết, vì đưa nàng ra ngoài cung, Triệu Hoằng Nhuận đã lỡ hẹn với Lục công tử, trong lòng vô cùng cảm động.

Nàng tò mò hỏi: “hội thơ?”

Triệu Hoằng Nhuận nhún vai: “đúng, chính là một đám ăn no rảnh rỗi, đám luận mấy chuyện linh tinh hoặc viết mấy bài thơ lộn xộn.”

“Nào có tệ như ngươi nói... Ta nghe nói, được Lục công tử mời, đều là Đại Lương tuấn kiệt.”

Triệu Hoằng Nhuận trêu chọc: “thế nào, hoàng tỷ có hứng thú?”

Ngọc Lung công chúa nghe vậy cảm khái: “có đôi khi, ta rất hâm mộ đám nam nhân các ngươi, dù ở trong cung, cũng có thể mời bạn bè tới làm khách... trước đây, ta muốn trò chuyện cùng các tỷ muội cũng không phải chuyện dễ dàng.”

Nhìn vẻ hâm mộ trên mặt nàng, Triệu Hoằng Nhuận do dự một lúc, đưa ra một quyết định mà sau này khiến cả hai vô cùng hối hận.

“Bằng không, ta dẫn tỷ đi?”

“Có thể sao?” Ngọc Lung do dự nói: “Như vậy không tốt lắm đâu?”

“Không sao... Ngày mai ta tới gọi tỷ.”

“Vậy... Được.

Bạn đang đọc [Dịch] Đại Ngụy Đế Quốc của Tiện Tông Thủ Tịch Đệ Tử

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1s ago

  • Lượt đọc

    57

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!