Hội thơ của Lục công tử được tổ chức vào mùng 6 hàng tháng.
Vào ngày hôm đó, các sĩ tử sẽ đem sách trong nhà ra phơi nắng. Mà bọn hắn sẽ ngồi canh sách, dù sao, tại thời đại này, sách rất quý giá, nhất là những cuốn sách hiếm thấy. Thế là một bên vừa phơi sách, một bên khác các sĩ tử sẽ ngồi đọc sách trong bóng râm .
Mà xung quanh cũng có một đám sĩ tử khác phơi sách, thế là những người này tụ tập với nhau, cùng nghiên cứu thảo luận học vấn.
Dần dà, ngày phơi sách liền biến thành hội giao lưu học vấn.
Sở dĩ có phong tục phơi sách vào mùa hè cùng mùa thu, nguyên nhân là vì mùa hạ nhiều mưa, khí hậu ẩm ướt, nếu không lấy sách ra phơi nắng, rất dễ dàng bị mối mọt.
Tuy nhiên theo Triệu Hoằng Nhuận biết, Ngụy quốc vốn không có tập tục này, mà tập tục này bắt nguồn từ Tề quốc, về sau mới truyền về Ngụy.
Đúng ngày mùng 6 tháng 6, Triệu Hoằng Nhuận sau giờ Tỵ mới tỉnh lại. Không còn cách nào khác, hắn chạy đi chơi suốt ngày, không mệt mỏi mới là lạ.
Xuống giường, mặc vào một bộ y phục màu đỏ thẫm, Triệu Hoằng Nhuận ngay tại Văn Chiêu các dùng cơm, sau đó liền dẫn tông vệ ra ngoài.
Điểm dừng chân đầu tiên tự nhiên là Ngọc Quỳnh các, bởi vì hôm qua Triệu Hoằng Nhuận đã hẹn Ngọc Lung công chúa, dẫn nàng đến chỗ hội thơ của Lục công tử. Dù sao, trước mắt, hắn không có biện pháp đưa nàng ra khỏi cung, vậy đành đến chỗ hội thơ giải sầu cũng được.
Chỉ trong thời gian một nén nhang, Triệu Hoằng Nhuận liền đến Ngọc Quỳnh các, hắn cùng tông vệ chờ ở tiền sảnh, để cung nữ đi bẩm báo.
Không bao lâu, Ngọc Lung công chúa liền từ phòng ngủ đi ra.
Ngọc Lung công chúa ăn mặc bình thường, mặc dù không đeo trang sức cũng chẳng son phấn gì, nhưng không thể phủ nhận, sự giản dị này vẫn có sức hút mãnh liệt.
『Vẻ đẹp tự nhiên...』
Triệu Hoằng Nhuận tán thưởng trong lòng.
“Hoằng Nhuận, ngươi đến rồi.” Ngọc Lung công chúa lên tiếng chào hỏi.
Qua một tháng làm quen, nàng cũng đã dần hiểu tính tình Triệu Hoằng Nhuận, nàng trở nên cởi mở hơn.
Triệu Hoằng Nhuận mở lời: “hôm này hoàng tỷ thật đẹp.”
“Đâu có.” Ngọc Lung công chúa liếc Triệu Hoằng Nhuận, trên mặt hiện lên sự vui vẻ, có thể thấy nàng không giỏi che giấu nội tâm.
Sai Thúy nhi dâng cho Triệu Hoằng Nhuận một ly trà, Ngọc Lung công chúa vẫn còn do dự: “Hoằng Nhuận, ta thật sự có thể đến hội thơ sao? Ta vẫn cảm thấy không thích hợp...”
Nàng lo lắng không phải không có lý, Tông phủ quy định: cung nữ không được phép tiếp cận công tử chưa xuất các, mà công chúa chưa xuất các cũng không được phép tiếp xúc với nam nhân không thuộc hoàng tộc, bất kỳ ai làm trái đều sẽ bị Tông phủ xử phạt.
“Yên tâm, ta đã có chuẩn bị.”
Triệu Hoằng Nhuận đưa tay lấy ra một thứ, trực tiếp đeo lên mặt Ngọc Lung công chúa.
“Nhìn vào gương xem.”
“Ồ...”
Ngọc Lung công chúa tò mò chạm vào chiếc mặt nạ, chạy về phía phòng ngủ, soi mình trong gương, mới thấy mặt mình đã bị che nửa trên.
Hóa ra, Triệu Hoằng Nhuận đã sớm cân nhắc vấn đề này, thế là sau khi rời khỏi Ngọc Quỳnh các ngày hôm qua, hắn đã phái tông vệ đến Công Bộ để chế tạo một chiếc mặt nạ.
Ngọc Lung công chúa mải mê ngắm mình trong gương, có thể là do: nàng chưa từng nhận được món đồ như vậy.
Không thể không nói, thợ của Công Bộ rất đáng tin cậy, chiếc mặt nạ này được chế tác vô cùng tinh xảo, Ngọc Lung công chúa sau khi đeo lên hoàn toàn không hề cảm thấy khó chịu.
Chính là Ngọc Lung công chúa chính mình cảm thấy rất lạ, quái bên trong lộ ra mấy phần cảm giác mới mẽ.
Nhìn gương đồng một hồi, Ngọc Lung công chúa mới quay về tiền sảnh, lúc này Triệu Hoằng Nhuận đang chậm rãi uống trà, nghe được tiếng bước chân liền quay đầu nhìn, vừa cười vừa nói: “như vậy sẽ không có người thấy được dung mạo của hoàng tỷ, dù Thượng Nghi Cục có biết cũng sẽ không trách tội được.”
Ngọc Lung công chúa nghe vậy mừng rỡ, dù sao nàng cũng rất muốn đến hội thơ, nhưng lo lắng bị trách phạt, nên mới luôn lộ vẻ do dự.
Bây giờ Triệu Hoằng Nhuận thay nàng nghĩ ra một biện pháp giải quyết, nàng tự nhiên không còn do dự.
“Bây giờ... Đi luôn sao?”
Nhìn Ngọc Lung công chúa từ do dự chuyển sang nhiệt tình, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy hơi buồn cười, nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Đúng!... Nhưng trước đó, ta đề nghị hoàng tỷ thay y phục, dù sao trong cung quá phức tạp, phô trương không phải là điều tốt...”
Trong lúc hắn nói chuyện, Trầm Úc tiến lên đưa một tay nải, trong tay nải có ba bộ y phục chưa mặc của Triệu Hoằng Nhuận, trong đó có một bộ là bộ mà Ngọc Lung công chúa đã mặc qua.
“Vẫn là Hoằng Nhuận nghĩ chu đáo.” Ngọc Lung công chúa thè lưỡi, ôm tay nải trở về phòng ngủ.
Đợi khi trở lại, nàng đã biến thành một vị công tử phong độ, chỉ tiếc, vị công tử này vẫn mang phong thái nữ nhi.
“Thế nào? Có giống dáng vẻ Hoằng Nhuận hay không?”
Ngọc Lung công chúa không hề chú ý đến vẻ mặt quái lạ của tông vệ, trước mặt mọi người đi tới đi lui, làm mấy động tác do Triệu Hoằng Nhuận dạy.
『Đâu giống điện hạ?』
Các tông vệ nhìn nhau, không nói ra suy nghĩ trong lòng mà chỉ gật gật đầu.
Nhưng theo Triệu Hoằng Nhuận thấy, Ngọc Lung công chúa đã tiến bộ hơn so với hồi tết Đoan Ngọ. Dù sao cũng là nữ nhân 15 năm, làm sao có thể thay đổi trong một sớm một chiều?
“Cũng không còn sớm, chúng ta đi thôi, đừng để Lục vương huynh phải đợi.” Uống nốt ngụm trà, Triệu Hoằng Nhuận đứng lên.
Thấy vậy, Ngọc Lung công chúa quay sang nói vài câu với Thúy nhi, sau đó liền cùng Triệu Hoằng Nhuận rời Ngọc Quỳnh các.
Trên đường tới Phong Nhã các, đoàn người của Triệu Hoằng Nhuận gặp không ít cung nữ, thái giám. Do thấy Triệu Hoằng Nhuận, những cung nữ kia tự nhiên sẽ đi đường vòng hoặc trốn sang một bên, không cần lo lắng Ngọc Lung bị bọn họ nhìn thấu thân phận.
Ngược lại, những thái giám kia có hơi phiền toái, cũng may Triệu Hoằng Nhuận “hung danh” không nhỏ, làm đám thái giám đi qua không dám ngẩng đầu.
Thế nên dọc con đường đi rất an toàn.
Gần đến Phong Nhã các, Triệu Hoằng Nhuận đã nhìn thấy Lục vương huynh Triệu Hoằng Chiêu đang đứng ngoài cửa, chắp tay sau lưng, chờ đợi ai đó.
Chờ ai? Còn ai nữa, Triệu Hoằng Nhuận!
Có bài học lần trước, nên Triệu Hoằng Chiêu cũng không chắc vị Bát đệ này có đến hay không. Hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tiến đến Văn Chiêu các bất kỳ lúc nào.
Nhưng xem ra, Triệu Hoằng Nhuận vẫn rất thức thời, không làm cho vị vương huynh thông minh này nổi giận.
“Ah!”
Từ xa nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo tông vệ đi về phía mình, Triệu Hoằng Chiêu mỉm cười, đang muốn tiến lên, thì bỗng nhiên hắn chú ý tới Ngọc Lung công chúa sau lưng Triệu Hoằng Nhuận, trên mặt lộ vẻ nghi ngờ.
Cũng khó trách, dù sao Ngọc Lung công chúa có dáng người yểu điệu, cho dù đã mặc y phục nam nhân, cũng rất bắt mắt, huống chi nàng còn đeo mặt nạ.
『Không thể nào? Hoằng Nhuận đưa “nàng” đến đây?』
Triệu Hoằng Chiêu lẩm bẩm một câu, mặc dù hắn đã không điều tra xem ai là người đã đi cùng Triệu Hoằng Nhuận hồi tết Đoan Ngọ, nhưng đã đoán được đó là một vị công chúa.
Trong lúc hắn lẩm bẩm, Triệu Hoằng Nhuận đã dẫn Ngọc Lung công chúa tới trước mặt, chắp tay chào hỏi: “vương huynh.”
“Ừm.” Lục công tử gật đầu một cái, đưa ánh mắt nhìn về phía Ngọc Lung công chúa đang trốn.
Triệu Hoằng Nhuận cũng biết vị vương huynh này đã đoán được cái gì, không thèm giấu diếm, nói với Ngọc Lung công chúa: “hoàng tỷ không cần phải trốn, kỳ thực Lục vương huynh đã sớm đoán được... Không sao, Lục vương huynh là người đáng tin.”
Kỳ thật Ngọc Lung công chúa cũng không muốn giấu diếm, nàng chỉ làm theo bản năng mà thôi, bây giờ nghe Triệu Hoằng Nhuận nói như vậy, vội vàng đứng ra, thi lễ: “hoàng muội Ngọc Lung, gặp qua Lục công tử.”
『Ngọc Lung? Là nữ nhi của Tiêu thục ái? Hoằng Nhuận làm sao lại quen biết nàng?』
Hoằng Chiêu không khỏi kinh ngạc.
Theo hắn được biết, Ngọc Lung công chúa là công chúa không được yêu thương, sự tồn tại trong cung của nàng gần như bằng không.
Mà Bát đệ Triệu Hoằng Nhuận thì sao? Đây chính là công tử nổi tiếng trong cung, đặc biệt là sau khi phá hủy đại sự của Thái tử, thì càng có nhiều người chú ý đến hắn.
Một vị là công chúa không được sủng ái, một vị là công tử đang được lòng của phụ vương, Lục công tử Hoằng Chiêu thực sự không thể hiểu được, hai con người này làm sao liên quan đến nhau.
Nhưng là người do Hoằng Nhuận mời tới, dù là Lục công tử Hoằng Chiêu cảm thấy Ngọc Lung công chúa là nữ nhi không thích hợp ở cùng đám người bọn hắn, thì cũng không thể không để ý đến thể diện của Bát công tử.
“Hoằng Nhuận, Ngọc Lung, mời.”
“Vương huynh mời.”