Trong Ngụy quốc, có 6 đội quân thường trú, nằm ở『 Nam Yến』, 『 Thành Cao』, 『 Nãng Sơn』, 『 Tuy Dương』, 『 Phần Hình Tắc』, 『 Đại Lương』 6 nơi.
Sáu nhánh quân đội lấy『 doanh』là đơn vị, mỗi chỗ sắp xếp 2 đến 5 doanh trại, mỗi doanh trại có năm ngàn quân, là chủ lực Ngụy quốc, có thể gọi là“tinh nhuệ”, tổng cộng 6 nơi ước chừng 8 vạn quân.
Đương nhiên, Ngụy quốc không chỉ có 8 vạn quân. 8 vạn quân này không nằm trong lực lượng phòng thủ của Ngụy quốc, nói cách khác, 8 vạn quân này là đội quân lưu động, được sử dụng để tăng cường phòng thủ hoặc tấn công nước khác.
Nếu tính tất cả quân đội phòng thủ khắp nơi, thì số lượng không ít hơn 30 vạn quân, nhưng trong đó có hơn hai mươi vạn binh sĩ là quân phòng thủ, phụ trách an ninh địa phương, đóng mở cổng thành,… Tình huống bình thường sẽ không điều động.
Mà đóng quân ở phía bắc Đại Lương gần sông Tuấn Thủy, nên được đặt tên là『 Tuấn Thủy doanh』, tổng cộng 5 doanh trại, số lượng người lên tới 2 vạn 5000 quân, là doanh trại lớn nhất, phụ trách bảo vệ kinh thành cùng trợ giúp biên giới.
Năm Hồng Đức thứ 16, ngày 14 tháng 9, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo tông vệ của mình cùng tông vệ của Cửu công tử, đi tới Tuấn Thủy doanh.
Đi cùng, không chỉ có Ngụy Vương, còn có rất nhiều người khác.
Ví dụ như Binh Bộ quan viên, muốn xem Triệu Hoằng Nhuận làm sao thuyết phục Tuấn Thủy doanh tướng sĩ, ngoài ra còn có Trung Thư Tả Hữu Thừa Lận Ngọc Dương cùng Ngu Tử Khải.
Ngoài ra, có cả Ung vương Hoằng Dự, Yến vương Hoằng Cương, cùng với Lục công tử Hoằng Chiêu cùng Cửu công tử Hoằng Tuyên.
Sau khi đến Tuấn Thủy doanh, Ngụy Vương và những người khác nghỉ ngơi ở bên ngoài doanh trại, còn Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo tông vệ tiến vào Tuấn Thủy doanh, thương lượng với Đại tướng quân Bách Lý Bạt, dù sao Ngụy Vương đã cho phép Triệu Hoằng Nhuận, nhưng cũng đã nói sẽ không trợ giúp hắn.
Sau khi nhận được thông báo, Bách Lý tướng quân đã đợi Triệu Hoằng Nhuận bên ngoài soái trướng.
Từ xa nhìn thấy Bách Lý Bạt đang chờ mình, Triệu Hoằng Nhuận bước nhanh hơn, chủ động hành lễ.
Bởi vì Bách Lý Bạt có một thân phận khác, là một trong mười tông vệ của Ngụy Vương. Dựa theo quan hệ của công tử cùng tông vệ, thì Triệu Hoằng Nhuận phải gọi hắn một tiếng thúc thúc.
Nhưng đang đứng trong quân doanh, Triệu Hoằng Nhuận vẫn đàng hoàng gọi bằng chức vụ.
“Bách Lý tướng quân.”
Bách Lý mỉm cười đáp lễ, mời Triệu Hoằng Nhuận vào soái trướng.
Tiến vào trong soái trướng, mọi người lần lượt ngồi xuống, Bách Lý Bạt ngồi trên ghế chủ soái, Triệu Hoằng Nhuận ngồi ghế phụ.
Nhìn qua Bách Lý tướng quân dáng vẻ uy phong, bất luận là đám người Trầm Úc, hay là tông vệ của Cửu công tử, đều cảm thấy hâm mộ.
Bọn họ hâm mộ Bách Lý Bạt, sau khi Ngụy Vương lên ngôi liền thăng quan tiến chức.
Địa vị của Bách Lý Bạt là mục tiêu mà tất cả tông vệ theo đuổi.
Mà Bách Lý Bạt cũng chú ý thấy ánh mắt của tông vệ, nở nụ cười, gật đầu với bọn họ, dù sao hắn cũng xuất thân từ tông vệ.
“Bát điện hạ, hôm qua bệ hạ đã thông báo... Thật xin lỗi, ta không thể giúp điện hạ cái gì.”
Bách lý Bạt mở miệng bày tỏ lập trường của mình.
Triệu Hoằng Nhuận cũng không thèm để ý chuyện này, dù sao Ngụy Vương đã có lời, với tư cách từng làm tông vệ của Ngụy Vương, bây giờ lại là tướng quân được Ngụy Vương vô cùng tin tưởng, nên đành tuân lệnh Ngụy Vương, không hỗ trợ Triệu Hoằng Nhuận.
“Bách Lý tướng quân nói quá lời, Hoằng Nhuận đã đoán được. Nhưng...” con ngươi đảo quanh, Triệu Hoằng Nhuận thăm dò: “Đại tướng quân có ý kiến gì về việc cầu hòa với Sở?”
Bách Lý Bạt cau mày, nhìn thẳng vào Triệu Hoằng Nhuận, cười ha hả nói: “Bát điện hạ không cần thăm dò ta, thân là Ngụy tướng, tự nhiên không muốn nhìn người Sở xâm phạm Ngụy quốc... Nhưng điều kiện là, điện hạ phải thuyết phục tướng sĩ trong doanh...”
Bách Lý Bạt không chút do dự bày tỏ lập trường của mình, rõ ràng hắn cũng muốn tuyên chiến với Sở, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Triệu Hoằng Nhuận có thể giành được sự ủng hộ của tướng sĩ.
Triệu Hoằng Nhuận rất hài lòng, dù sao sau khi biết được thái độ của Bách Lý Bạt, đồng nghĩa với Bách Lý Bạt ngầm đồng ý Triệu Hoằng Nhuận làm một vài chuyện nếu cần.
“Bách Lý tướng quân yên tâm, ta nhất định sẽ cho ngài cơ hội đánh người Sở.”
Thấy Triệu Hoằng Nhuận đang toan tính, Bách Lý Bạt có lòng tốt nhắc nhở: “điện hạ e rằng chưa biết?... Tối hôm qua, Tuấn Thủy doanh truyền ra tin tức, nói điện hạ vì bảo vệ Ngọc Lung công chúa, không tiếc đẩy mấy vạn tướng sĩ ra chiến trường, xem mấy vạn tính mạng như không... Bây giờ binh lính trong doanh đều đang oán hận điện hạ!”
Triệu Hoằng Nhuận ngẩn người, chợt bật cười: “ tin tức truyền thật nhanh... Bách Lý tướng quân có biết ai truyền tin tức không?”
“Ngoại trừ Binh Bộ, còn ai có thể tự do ra vào doanh?” Bách Lý Bạt không thèm để y, bĩu môi nói.
“Binh Bộ...” Triệu Hoằng Nhuận thì thầm, nói với Lữ Mục: “Lữ Mục, nhớ kỹ tên của những quan viên cấp Lang quan trở lên trong Binh Bộ.”
“Lữ Mục.” Lữ Mục tuân lệnh.
Bách Lý Bạt cảm thấy vô cùng hứng thú, bởi vì hắn là tông vệ của bệ hạ, hắn tự nhiên đã dò xét được tính tình của Bát công tử, đây là vị công tử có thù tất báo.
Nhưng Bách Lý Bạt cũng không quan tâm, tuy Binh Bộ quản lý quân đội, nhưng hai bên không phải quan hệ cấp trên cấp dưới, còn nữa, Bách Lý Bạt nhìn đám quan viên Binh Bộ liền cảm thấy khó chịu, há lại xen vào chuyện này.
Điều hắn quan tâm chính là, Bát công tử có thể trong hoàn cảnh xấu mà thuyết phục được tướng sĩ trong doanh không.
“Điện hạ giống như không để ý tướng sĩ trong doanh đang tức giận?”
Triệu Hoằng Nhuận vui vẻ: “yêu ghét chỉ là một suy nghĩ... Ta chỉ sợ, tướng sĩ trong doanh không biết ta là ai, đó mới là điều tồi tệ... Binh Bộ nghĩ rằng bọn họ đã thành công hãm hại ta, nhưng trên thực tế, bọn hắn đã giúp ta một chuyện lớn.”
“Ồ?” Trăm dặm bạt mỉm cười: “Vậy, ta mỏi mắt chờ xem.”
Thấy Bách Lý Bạt chuẩn bị đứng dậy đi triệu tập toàn bộ tướng sĩ trong doanh, Triệu Hoằng Nhuận vội vàng ngăn lại.
“Bách Lý tướng quân chờ một chút... Xin tướng quân cho ta mượn mười bộ giáp.”
“Áo giáp?” Bách Lý Bạt kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, suy nghĩ rồi nói: “có thể... Còn có việc gì nữa không?”
“Còn có... Quân kỳ!”
“...” Bách Lý Bạt nghe vậy, suy nghĩ hồi lâu, mới gật đầu.
Dù sao Ngụy Vương đã đánh tiếng, không thể công khai ủng hộ Triệu Hoằng Nhuận, nhưng có thể đáp ứng những chuyện khác, chỉ cần là không ảnh hưởng đến thái độ tướng sĩ.
“Quân kỳ chính là linh hồn của một đội quân... Ta mong điện hạ biết rõ minh đang làm gì.”
Bởi vì chuyện rất quan trọng, nên Bách Lý Bạt buộc phải nhắc nhở, dù sao Bát điện hạ tính cách cổ quái, nếu hắn làm nhục Tuấn Thủy doanh quân kỳ, sẽ dẫn tới quân doanh bạo động.
Sau khi được nhắc nhở, vẻ mặt Triệu Hoằng Nhuận vẫn bình thường.
Nhìn Triệu Hoằng Nhuận một lúc, Bách Lý Bạt đi chuẩn bị. Sau đó, hắn phái người đưa tới mười bộ áo giáp, Triệu Hoằng Nhuận để mười tông vệ của đệ đệ mặc, rồi bảo bọn họ tìm cách trà trộn vào trong quân.
Dù sao cũng là diễn thuyết, phải có người ở dưới dẫn dắt bầu không khí.
Vì thế, Triệu Hoằng Nhuận trước đó dặn Bách Lý Bạt, đừng sắp xếp theo trật tự như mọi khi, cho binh lính đứng lộn xộn, tránh cho đám Trương Ngao, Lý Mông bị phát hiện.
Bách Lý Bạt đồng ý, hắn sai người dựng một đài cao, gọi toàn bộ quân lính đến, chờ Triệu Hoằng Nhuận lên đài thuyết phục những tướng sĩ này.
Dưới mấy vạn con mắt đang nhìn, Triệu Hoằng Nhuận dẫn theo mười tông vệ chậm rãi bước lên đài.
Nói là đài cao, kỳ thực cũng chỉ cao hơn mười thước so với mặt đất.
Nhưng giờ khắc này, cái đài này đã trở thành tiêu điểm chú ý của hơn hai vạn tướng sĩ.
Bị hơn hai vạn ánh mắt lạnh như băng nhìn vào, cho dù là đám Trầm Úc cũng cảm thấy kinh hãi, bởi vì ánh mắt của những binh lính kia như muốn ăn tươi nuốt sống bọn họ.
“Điện hạ, chuẩn... Chuẩn bị xong.” Cao Quát nuốt nước bọt, thấp giọng nhắc nhở.
E rằng cả hắn cũng không nghĩ tới, có một ngày hắn cũng hoảng sợ.
Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, nhìn cái “loa” khổng lồ được dựng lên.
Không còn cách khác, bởi vì âm thanh của Triệu Hoằng Nhuận không đủ để truyền tới tai của hai vạn người, bởi vậy hôm qua Triệu Hoằng Nhuận đã mời thợ trong Công Bộ tạo một cái loa to bằng chiều cao của hắn.
Nói là loa, kỳ thực là lại loa đơn giản nhất, phía dưới có giá đỡ bằng gỗ, nhưng ở thời đại này, chỉ sợ không có ai có thể nghĩ tới chế tạo ra món đồ này.
“Này Này, khụ khụ....”
Triệu Hoằng Nhuận thử loa, nói vài từ làm tất cả người ở đây đều sững sờ.
“Hmm... Các tướng sĩ Tuấn Thủy doanh, các ngươi khỏe, ta chính là người các ngươi đang căm ghét vì một tin đồn nào đó.... Triệu Hoằng Nhuận!”
“...”
Các binh lính còn đang đoán thân phận của Triệu Hoằng Nhuận, đột nhiên im lặng.