『 Giọng tiểu tử kia có to như vậy? Có thể truyền xa như vậy? 』
Ngụy Vương cùng các quan viên công tử đi theo đã được Bách Lý Bạt dẫn đến thao trường.
Bởi vì hơn hai vạn tướng sĩ đều tập trung vào Triệu Hoằng Nhuận, nên ai cũng không để ý đến đám người Ngụy Vương.
“Chắc là Bát điện hạ lại làm ra món đồ gì mới.”
Đồng Hiến nhìn ra Ngụy Vương đang có thắc mắc, liền đứng ra giải thích.
Ngụy Vương nhớ đến con diều, cười mắng: “suốt ngày nghĩ ra mấy thứ đồ chơi kỳ lạ... Chẳng trách đám thợ thủ công của Công Bộ có quan hệ không tồi với hắn.”
『 Lại nói, tiểu tử kia có thể thuyết phục hơn hai vạn tướng sĩ ở đây sao? Nhìn ánh mắt của những người này, giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn...』
Ngụy Vương nhìn sang quan viên Binh Bộ, trầm ngâm.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận vẫn đang tiếp tục diễn thuyết.
“Hắn chính là Triệu Hoằng Nhuận?”
“Chính là kẻ vì bảo vệ vương tỷ, mà bỏ quan tính mạng binh sĩ?”
“Nhưng tiểu tử này cũng có can đảm...”
“Đúng vậy, giọng cũng lớn...”
Trong thao trường các binh sĩ thấp giọng trò chuyện.
Tổng cộng hơn hai vạn người, dù chỉ âm thầm trò chuyện, nhưng cũng đủ gây ồn ào.
Tuy vậy, năm tướng lĩnh dưới quyền Bách Lý Bạt cũng không đứng ra ngăn cản, bởi vì bọn hắn nhận được lệnh: chỉ cần các binh sĩ không bạo động, thì không cần cản.
Bởi vậy, bọn hắn không thèm quan tâm.
Mà trên đài cao, Triệu Hoằng Nhuận cũng nghe được binh sĩ đang thì thầm, gật đầu khẳng định: “đúng đúng đúng, chính là người trong tin đồn, Triệu Hoằng Nhuận!”
『 Tiểu tử này còn dám nói...』
Năm vị tướng quân nhìn nhau, quay đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
Đúng như bọn hắn đã nghĩ, lời vừa thốt ra, toàn bộ thao trường đều yên lặng, hơn hai vạn tướng sĩ đều nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận.
Bọn hắn cũng thấy bất ngờ vì sự thẳng thắn của Triệu Hoằng Nhuận.
Toàn bộ thao trường yên tĩnh đến đáng sợ, Ngụy Vương cũng phải đổ mồ hôi thay hắn.
Không ngờ Triệu Hoằng Nhuận nở nụ cười: “các ngươi rất kinh ngạc? Rõ ràng là chuyện quốc gia đại sự, dựa vào cái gì ta có thể bác bỏ cầu hòa?... Bởi vì, ta tặng cho những đại thần chủ trương cầu hòa một lễ vật...”
『 Lễ vật? Là lễ vật gì? 』
Bầu không khí trở nên dịu dàng, các tướng sĩ tò mò nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
“Vương huynh hối lộ đại thần trong triều?”
Triệu Hoằng Tuyên sững người khi nghe được câu này.
Sau khi nghe được câu này, vẻ mặt các quan viên hoàn toàn khác nhau. Binh Bộ quan viên thì đỏ mặt, còn Lễ Bộ, Hộ Bộ quan viên thì hả hê.
『 không phải trẫm đã nói đừng nhắc lại sao!』
Ngụy Vương trở nên không vui, dù sao hắn cũng đã nhận lễ vật. Nếu chuyện này ghi vào sách sử, sẽ khiến hắn trở thành trò cười.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận cũng không nói chi tiết về cái gọi là “lễ vật”, mà hắn làm một việc khiến mọi người kinh hoàng.
Triệu Hoằng Nhuận đưa tay chỉ vào một nơi, nói: “đúng, hôm này, ta cũng mang đến một món lễ vật...”
『 Lễ vật? 』
Hai vạn tướng sĩ nhìn theo hướng Triệu Hoằng Nhuận chỉ.
Không nhìn thì thôi vừa nhìn đã khiến tất cả hoảng sợ.
Bởi vì bọn hắn phát hiện, quân kỳ Tuấn Thủy doanh đã biến mất, thay vào đó, lại là một bộ quần áo nữ nhân, đang tung bay trong gió.
『...』
Ngụy Vương trợn mắt há mồm, sống lưng ớn lạnh, quay đầu nhìn Bách Lý Bạt, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.
Chỉ thấy, Bách Lý Bạt cười khổ.
『 Tiểu tử kia muốn gây bạo động? 』
Ngụy Vương âm thầm suy đoán.
Quả nhiên, sau khi phát hiện quân kỳ bị người đổi thành một bộ quần áo phụ nữ, một nửa số tướng sĩ đứng phắt dậy, sắc mặt từng người đỏ bừng, hung ác nhìn Triệu Hoằng Nhuận, thậm chí có người đã mở miệng mắng to.
Lần này, năm vị tướng quân không còn khoanh tay đứng nhìn, bởi vì nếu bọn hắn không đứng ra, có khả năng binh sĩ sẽ xông lên đài, xé xác vị công tử to gan lớn mật đang đứng trên đó.
“Các ngươi muốn làm gì?!... Ngồi xuống!”
Hai vị tướng quân hét lớn một tiếng, cuối cùng cũng ngăn đám binh lính kia dừng lại.
『 Đổi khi nào? 』
『 Cái này... Thật sự quá táo bạo ...』
Năm vị tướng quân nhìn nhau.
Bởi vì chuyện này chưa bao giờ xảy ra, nên bọn hắn không chú ý tới quân kỳ đã bị thay thế.
Bị năm vị tướng quân cản lại, các binh sĩ bất đắc dĩ ngồi xuống.
Nhưng trong đó vẫn có ít người, đứng nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận.
Như một binh sĩ đứng hàng thứ hai, mặc cho tướng quân mắng mỏ, cũng đứng yên, lạnh lùng nhìn Triệu Hoằng Nhuận.
“... Đoạn Ương, ngồi xuống!”
“Đệ nhất doanh Quân Hầu Đoạn Ương, ngồi xuống cho ta!... Có nghe hay không!”
Quân Hầu là người chỉ huy năm trăm binh lính, cũng coi như có chút tiếng tăm, bởi vậy năm vị tướng quân mới nhận ra, mở miệng quát lớn.
Nhưng Đoạn Ương vẫn đứng tại chỗ, tỏ rõ bất mãn với Triệu Hoằng Nhuận.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận ngăn năm vị tướng quân lại, nói: “mấy vị tướng quân, để ta đi nói chuyện với hắn.”
Năm tướng quân nhìn nhau, từ bỏ ý định đánh cho tên kia một trận.
“Đoạn Quân Hầu đúng không?... Dường như ngươi rất bất mãn? Nói ra nghe xem.”
『 Dường như? 』
Đoạn Ương giận dữ, phẫn nộ nói: “Bát công tử vì sao sỉ nhục quân kỳ của bọn ta?!”
Câu nói này, nói ra tất cả tiếng lòng của tướng sĩ có mặt.
“Sỉ nhục? Vì sao lại nói vậy?” Triệu Hoằng Nhuận nói: “theo ta được biết, các ngươi nghe nói ta không đồng ý cầu hòa, từng người tức giân, trừng mắt nhìn ta... Các ngươi hận cái gì? Hận ta bác bỏ đề nghị cầu hòa, khiến cho ngươi phải bước ra chiến trường?... Nếu đã như vậy, bản điện hạ đưa món lễ vật này, đó là sỉ nhục sao?”
“Cái này...” Đoạn Ương cứng đờ, không nói được gì.
『 Kẻ ngốc...』
Triệu Hoằng Nhuận cau mày, hắn vốn muốn Đoạn Ương phản bác lại.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
“Bát điện hạ nói thật hay, nhưng Bát điện hạ chỉ muốn bảo vệ Ngọc Lung công chúa đúng không?”
Triệu Hoằng Nhuận cười khổ, hắn đương nhiên biết được đó là giọng của Trương Ngao, may là hắn đã có bố trí, bằng không loại cơ bắp như Đoạn Ương làm sao biết ăn nói.
Thấy binh sĩ nhìn sang Trương Ngao, Triệu Hoằng Nhuận lập tức ho khan thu hút sự chú ý của bọn hắn: “nói hay lắm!... Vị đại ca này nói không sai, ta muốn bảo vệ Ngọc Lung công chúa, bởi vì đó là tỷ tỷ của ta, ta không muốn nàng gả cho một đám cướp!... Tại sao nói quân Sở là đám cướp? Không sai, đó là một đám cướp! Xâm lược lãnh thổ nước ta, giết con dân ta... Ví dụ như, có một đám cướp xông vào nhà ngươi, đánh huynh đệ ngươi, cướp đi tài sản, chẳng lẽ ngươi còn muốn gả tỷ muội cho đám cướp đó, cầu xin bọn hắn rời đi?... Đổi lại là các ngươi, ai nuốt được cục tức này?! Dù sao Triệu Hoằng Nhuận ta nuốt không trôi!”
『...』
Các binh sĩ im lặng, ánh mắt bọn hắn nhìn Triệu Hoằng Nhuận tốt hơn rất nhiều.