“Về tư, Ngọc Lung công chúa là người nhà của ta, ta phải bảo vệ nàng... Quân Hầu Đoạn Ương, ngươi chịu để tỷ muội của mình gả cho một đám cướp sao?!”
Đoạn Ương đột nhiên bị Triệu Hoằng Nhuận gọi tên, sợ hết hồn, vô thức hô: “Nhất đinh... Không chịu!”
Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, “đã như vậy, ngươi còn đứng đó làm gì, chặn tầm nhìn của các huynh đệ đằng sau.”
“Ừm...” Đoạn Ương lúng túng gãi đầu, xấu hổ ngồi xuống, làm các binh sĩ xung quanh cười vang.
Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận nói: “các ngươi đừng cười Đoạn Quân Hầu, trong mắt của ta, Đoạn Quân Hầu là người can đảm... Ta là công tử, từ nhỏ đến lớn cũng không ít người muốn đánh ta một trận, vừa rồi ta cũng sợ hắn sẽ xông lên... Lại nói ngươi sẽ không thật sự muốn xông lên chứ, Đoạn Quân Hầu?”
Trong tiếng cười vui vẻ, Đoạn Ương lúng túng, ngu ngơ sờ lên đầu.
『 Không thể tin nổi...』
Nhìn cảnh tượng này, năm vị tướng quân vô cùng kinh ngạc.
Mới vừa rồi những binh tướng này còn muốn ăn tươi nuốt sống Bát công tử, mà bây giờ lại vui vẻ như vậy?
Dưới sự kinh ngạc của bọn hắn, Triệu Hoằng Nhuận ra hiệu cho mọi người im lặng.
Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận nghiêm mặt nói: “bất kể là ai, cũng sợ chết, bởi vì tính mạng thì chỉ có một, quý giá biết bao... Nếu là bỏ qua chuyện Ngọc Lung là tỷ tỷ ta, ta cũng sẽ ủng hộ hòa thân, vì sao? Hi sinh một nữ nhân, liền có thể đổi lấy Sở quốc ngưng chiến... Gả xong công chúa, còn có con gái của các đại thần quan viên, còn có mỹ nhân trong dân gian, chỉ cần phong cho nàng một danh hiệu công chúa, gả nàng đi, là quốc gia có thể an bình, cớ sao không làm?”
“Nhưng trên thực tế, cũng không phải cứ gả một nữ nhân đi, là Ngụy quốc sẽ bình an...”
“Sở quốc độc bá phương nam, tiếp giáp cùng Ngụy, Tề, Lỗ, ba nước đều là chướng ngại để Sở quốc thống nhất thiên hạ, nhưng vì sao Sở Vương phớt lờ Tề, Lỗ, chỉ tấn công Ngụy quốc, là bởi vì cái gì?... Rất đơn giản, bởi vì Ngụy quốc yếu hơn Tề Lỗ, so với Sở quốc lại còn yếu hơn, bởi vì yếu, cho nên bị đánh... Chuyện Sở sứ bị tập kích chỉ là một cái cớ, yếu chính là nguyên nhân Ngụy quốc bị Sở tấn công. Ở thời loạn thế, yếu chính là tội!”
“Nếu như Ngụy quốc mạnh hơn Sở quốc, thì Sở quốc sao dám tấn công?!”
“Có lẽ mọi binh sĩ đều có chút bất an, ta cũng bất an, dù sao nhiều năm liền, Ngụy quốc từ trước đến giờ đều là thắng ít bại nhiều... Sở quốc rộng lớn, nguồn lính quá nhiều, Sở quân mạnh mẽ... Nhưng cũng chỉ vì quân Sở mạnh mẽ, mà Ngụy quốc ta cứ vậy chịu đựng sao?”
“Ngay lúc này, quân Sở đã đánh vào lãnh thổ Đại Ngụy, tấn công thành trì, giết con dân ta, cướp đoạt tiền tài, nhưng dù vậy, Đại Ngụy vẫn muốn hòa thân, vẫn muốn cắt đất, vẫn phải bồi thường, đi cầu lũ người đó đừng đánh nữa?... Nếu con dân Ngụy quốc ai cũng nghĩ vậy thì Ngụy quốc sắp vong rồi!”
『 Cái gì cũng dám nói..』
Các quan viên bên cạnh Ngụy Vương đều giả vờ không nghe thấy.
“Chết bởi khổ cực, chết bởi yên vui... Sở quốc muốn nhất thống thiên hạ, như vậy Đại Ngụy sẽ là chướng ngại vật, gả một công chúa liền có thể để Sở lui binh? Phàm là kẻ có ý nghĩ này, tất cả đều là đồ ngu!”
“Được, cứ coi như lần này hòa thân, cắt đất, bồi thường khiến quân Sở rút lui... Nhưng phải nhớ kỹ, sở dĩ quân Sở lui binh, là vì bọn họ không nắm chắc nuốt hết Đại Ngụy trong một lần!... Một khi bọn hắn nắm chắc nuốt cả Đại Ngụy, thì đừng nói là một Ngọc Lung công Chúa, cho dù có mười có trăm người, cũng không thay đổi ý muốn diệt đi Ngụy quốc!”
“Cắt đất, bồi thường, tiến cống, ta sẽ không ủng hộ, làm như vậy sẽ khiến quân địch càng ngày càng mạnh, mà Đại Ngụy càng ngày càng yếu... Những thứ ta bồi thường cho quân Sở lại là lưỡi đao giết con dân ta. Thành trì mà Đại Ngụy vứt bỏ, sẽ trở thành cơ sở để Sở quân tiến đánh nước ta.”
“Chờ đến một ngày, Đại Ngụy yếu đến mức chẳng còn gì nữa, đến lúc đó, hòa thân còn có ích gì? Cắt đất còn có ích gì? Tiến cống, bồi thường, có ích gì?”
“Đám cướp đó chỉ muốn, tiêu diệt Đại Ngụy, đất đai, tiền tài, nữ nhân, một khi Đại Ngụy diệt thì cái gì mà chẳng có? Đợi đến khi Sở quốc gác đao là cổ Ngụy quốc, ngươi ta, còn có hàng vạn con dân, chỉ có thể là nô lệ là dân vong quốc!”
“...” Mấy vạn tướng sĩ cảm thấy đầu ong ong.
Thở ra một hơi, Triệu Hoằng Nhuận trịnh trọng nói: “cho nên, chiến tranh rồi sẽ tới, Ngụy Sở sát nhau, vậy sẽ khó tránh khỏi chiến tranh, đây là sự thật không thể thay đổi.”
“Có người nói, quân Ngụy không địch lại quân Sở... Nhưng chưa đánh làm sao biết không địch lại? Chẳng lẽ thắng bại chỉ nhìn sức mạnh của hai quân?... Vậy thì cần gì phải đánh, chỉ cần hai nước đưa quân ra nhìn nhau, so sánh số lượng, vậy là phân thắng bại rồi? Còn cần binh pháp, mưu kế, ngoại giao để làm cái gì?”
“Đánh giặc, là người!... Trước khi đánh, ai có thể nói rõ thắng bại?!”
“Trước mắt, Đại Ngụy có sức liều mạng với Sở quân, nếu không đánh, thì chờ đến khi nào?”
“Duy trì tôn nghiêm quốc gia, không phải dựa vào một nữ nhân, mà là tất cả các ngươi... Dựa vào máu của hàng vạn nam nhân, chỉ có chúng ta, mới có thể gánh vác tránh nhiệm bảo vệ quốc gia, bảo vệ tôn nghiêm quốc gia!”
“Điện hạ, cái gì là tôn nghiêm quốc gia?” thao trường vang lên một thanh âm, cắt ngang Triệu Hoằng Nhuận.
『 Gọi đám người này tới chính là sai lầm! 』
Bị cắt ngang giữa chừng Triệu Hoằng Nhuận ủ rũ thở dài,, trầm giọng nói: “tôn nghiêm quốc gia? Hỏi rất hay! Trong mắt của ta, tôn nghiêm quốc gia nằm ở...”
“... Không bồi thường!”
“... Không tiến cống!”
“... Không cắt đất!”
“... Không hòa thân!”
“... Công tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc!”
“...Đó gọi là, tôn nghiêm quốc gia!”
Sau khi Triệu Hoằng Nhuận cao giọng hét lên câu cuối cùng, toàn bộ thao trường đều im lặng, ngay cả Ngụy Vương cũng lộ vẻ xúc động.
Bất cứ ai nghe xong lời này đều cảm thấy máu trong người sôi trào.
“Lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng... Đại Ngụy cũng có nam nhi!”
Trên đài cao, Triệu Hoằng Nhuận đấm vào ngực, hô lớn: “mọi người, ta Triệu Hoằng Nhuận nguyện đi đầu thủ hộ biên giới, xin hỏi mọi người, ai có dũng khí đi cùng ta, để đám cướp Sở quốc nhận ra... Nam nhân Đại Ngụy, dù Sở quốc có mạnh đến đâu, cũng phải đứng thẳng, nói với bọn hắn... Không!”
“Phá tan quân Sở!”
Trương Ngao, Lý Mông đúng lúc đứng dậy, giơ tay hô to.
『 Này này này, đừng đứng lên toàn bộ, sẽ bị thấu...』
Triệu Hoằng Nhuận mí mắt giật giật.
May mắn thay, hơn hai vạn tướng sĩ đã bị Triệu Hoằng Nhuận kích động nên không để ý đám Trương Ngao, Lý Mông, thấy có người đi đầu, liền nhao nhao đứng dậy, giơ tay hô to.
“Phá tan quân Sở!”
“Phá tan quân Sở!”
“Phá tan quân Sở!”
“Lãnh thổ Đại Ngụy, bất khả xâm phạm!” Đám tông vệ giả dạng hô to.
“Bất khả xâm phạm!”
“Bất khả xâm phạm!”
“Bất khả xâm phạm!”
“Lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng!”
“Lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng!”
“Lấy máu trả máu, ăn miếng trả miếng!”
Âm thanh càng lúc càng cao, giống như sóng biển gầm thét.
“Phù....”
Nhìn cảnh tượng này, Ngụy Vương thở ra một hơi, chậm rãi nhắm hai mắt.
『 Không bồi thường, không tiến cống, không cắt đất, không hòa thân, công tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc!... Lòng dạ tiểu tử kia còn lớn hơn trẫm... Thua... Thua tâm phục khẩu phục...』
Ngụy Vương chậm rãi mở mắt, nhìn tướng sĩ trong thao trường đang vui mừng, không tự chủ đưa tay chạm vào ngực.
Hắn thua địa tâm phục khẩu phục, không chỉ vì binh tướng trong doanh đã bị Triệu Hoằng Nhuận thuyết phục, mà ngay cả hắn củng rất kích động.
『 Công tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc!... Công tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc!...』
Ngụy Vương không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này, càng lúc càng phấn khích.
Bởi vì tuổi tác, mà hắn dần có xu hướng thỏa hiệp và cầu toàn, không còn mạnh mẽ như hồi trẻ, giờ đây hắn như sống lại lần nữa, khiến Ngụy Vương cảm nhận được nhiệt huyết tuổi trẻ.
Hắn quay đầu liếc nhìn người xung quanh, phát hiện trừ đám quan viên Binh Bộ sa sầm mặt mày, còn những người khác, cho dù con trai của hắn, lúc này cũng đang kích động nắm chặt tay, đỏ mặt.
『 Làm sao có thể...』
Bộ Binh Tả Thị Lang Từ Quán vẻ mặt khó coi, hắn thực sự rất khó tưởng tượng, hắn tung ra tin tức như vậy, để tướng sĩ trong Tuấn Thủy doanh căm ghét Triệu Hoằng Nhuận, không ngờ, chỉ vài lời của Bát công tử vậy mà đã thuyết phục được hai vạn tướng sĩ.
Những quan viên khác của Binh Bộ có cùng suy nghĩ với hắn, tất cả đều nhìn về phía Binh Bộ Thượng Thư Lý Dục, chỉ thấy hắn nhắm mắt không biết suy nghĩ cái gì.
“Không bồi thường, không tiến cống, không cắt đất, không hòa thân, công tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc... Đúng là dám nói.”
Tứ công tử Yến vương Hoằng Cương vẻ mặt phức tạp nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nở nụ cười thoải mái, giống như đã buông xuống tâm sự.
Mà ở bên cạnh, Lục công tử Hoằng Chiêu nghiêm túc nhìn tướng sĩ trong thao trường, đăm chiêu suy nghĩ.
Lúc này, Ngụy Vương hít một hơi thật sâu, thì thào nói: “Túc Vương!”
“A?” Đồng Hiến đang chăm chú nhìn tướng sĩ trong thao trường, nghe vậy giật mình.
Ngụy Vương trầm giọng nói: “sau khi hồi cung, lập tức soạn chiếu chỉ, phong Bát công tử Hoằng Nhuận là... Túc Vương!”
Túc là uy nghiêm, trang trọng nghiêm chỉnh.
“Oai” khiến thiên hạ yên bình, “nghiêm” dựng lên vị thế của một nước lớn.