Vào buổi trưa hôm sau, Ngụy Vương ngồi trên long ỷ, nhìn bức thư pháp do chính mình viết.
Trên bức thư pháp chính là câu nói mà Triệu Hoằng Nhuận đã nói để thuyết phục hơn hai vạn tướng sĩ Tuấn Thủy doanh.
『 Không bồi thường, không tiến cống, không cắt đất, không hòa thân, vương tử thủ biên giới, quân vương tử xã tắc! 』
“Đồng Hiến, trẫm... Thật sự già rồi sao?”
Ngụy Vương cảm khái hỏi.
Đồng Hiến đứng bên cung kính khom người, mỉm cười nói: “theo lão nô thấy, hôm nay, bệ hạ rất có tinh thần...”
“Ha ha ha.” Ngụy Vương mỉm cười gật đầu, cảm khái nói: “quả nhiên rất kỳ diệu... Trẫm nhìn mấy chữ này, đột nhiên cảm thấy mình trẻ hơn nhiều...”
Đồng Hiến mỉm cười không nói.
“Đóng khung, treo trong Thủy Cùng điện.” Ngụy Vương trịnh trọng nói: “bất luận là mười năm, hai mươi năm, đều không được lấy xuống!”
『...』
Đồng Hiến giật mình, Thủy Cùng điện là nơi các đời Ngụy Vương xử lý quốc sự, Ngụy Vương treo bức thư pháp này trong điện, rõ ràng đã coi câu nói là tổ huấn.
“Vâng.” Đồng Hiến cung kính cuộn bức thư pháp, giao cho thái giám đứng sau, thấp giọng nói: “đưa đến Công Bộ, để thợ thủ công đóng khung, sau đó treo trong Thủy Cùng điện.”
“Vâng.” tên thái giám kia cúi đầu, nhận cuộn giấy rời đi.
Đúng lúc này, một tên thái giám đi vào, cúi đầu hành lễ, bẩm báo: “khởi bẩm bệ hạ, Bát điện hạ.. Không, Túc Vương điện hạ cầu kiến, nói là muốn một cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông.”
“Ồ?” Ngụy Vương cảm thấy mới lạ, cười mắng: “một đứa nhóc mười bốn tuổi, còn muốn nói chuyện giữa hai người đàn ông...” hắn trầm tư phút chốc, gật đầu nói: “chuẩn, tuyên hắn vào đi.”
Không bao lâu, Triệu Hoằng Nhuận từ ngoài bước vào.
Đi vào trong điện, Túc vương Triệu Hoằng Nhuận hành đại lễ với Ngụy Vương.
Trong điện, còn có Đồng Hiến cùng Lận Ngọc Dương, Ngu Tử Khải, mặc dù bọn hắn không hiểu cái gì là『 cuộc trò chuyện giữa hai người đàn ông 』, nhưng thức thời đứng dậy rời đi, dành không gian cho Túc vương cùng Ngụy Vương.
Chằm chằm...
Chằm chằm...
Hai cha con nhìn nhau thật lâu, nhưng không ai lên tiếng.
Một lúc lâu, Triệu Hoằng Nhuận mở miệng nói: “phụ vương, có phải lần này là hoàng nhi thắng?”
“Không, ngươi còn chưa thắng.” Ngụy Vương mỉm cười, lắc đầu.
Mặc dù trong lòng hắn đã thừa nhận, nhưng khi đối mặt với con trai, là một người cha sao có thể chịu thua?
Triệu Hoằng Nhuận cũng không ngạc nhiên, bình tĩnh nói: “phụ vương cho rằng hoàng nhi không thể chiến thắng quân Sở sao?”
Nếu trong quá khứ, Ngụy Vương rất khó để tưởng tượng một đứa trẻ mười bốn tuổi lại dám nói mình có thể chiến thắng kẻ địch mà cả Ngụy quốc đều phải lo sợ, nhưng sau khi từ Tuấn Thủy Doanh trở về, Ngụy Vương vô cùng có lòng tin với con trai.
Cho dù như vậy, hắn vẫn sẽ không nhận thua: “còn chưa đánh, sao ngươi dám chắc sẽ thắng?”
“Ài? Ta cho là phụ vương sẽ đứng về phía ta... Dù sao đây cũng là trận chiến liên quan đến tồn vong của Đại Ngụy.” Triệu Hoằng Nhuận chớp chớp mắt, nói đùa.
“...” Ngụy Vương lập tức yên lặng.
Sau đó, Thủy Cùng điện lại im lặng.
Không biết qua bao lâu, Ngụy Vương thở dài, lần đầu lấy giọng điệu không phù hợp với thân phận nói: “Hoằng Nhuận, ngươi nhất định phải tự mình đi sao?”
Trái tim Triệu Hoằng Nhuận run lên, nhìn sang Ngụy Vương, bởi vì từ trước tới nay hắn chưa từng thấy phụ vương nói chuyện với mình bằng giọng điệu “mềm yếu” như vậy cả.
Suy nghĩ, Triệu Hoằng Nhuận trịnh trọng nói: “tất nhiên, hoàng nhi đưa ra『 vương tử thủ biên giới』, không thể chỉ nói... Hoàng nhi lên chiến trường, nhất định sẽ tăng sĩ khí cho tướng sĩ. Còn nữa, chuyện này quan hệ đến Ngọc Lung vương tỷ, quan hệ đến vận mệnh Ngụy quốc... Hoàng nhi không thể tin tưởng người khác, bởi vậy, hoàng nhi không thể không đi..”
Ngụy Vương suy nghĩ một lát, lại hỏi: “ngươi là muốn trẫm cho ngươi quyền chỉ huy quân đội sao?”
“Không, hoàng nhi chỉ cần làm giám quân nho nhỏ là được.”
“Giám quân nho nhỏ?” Ngụy Vương dở khóc dở cười nhìn qua Triệu Hoằng Nhuận, tức giận nói: “ngươi biết trẫm không có khả năng giao cho ngươi... Chiến trường không phải là trò trẻ con, chiến tranh giữa quốc gia và quốc gia, càng là quan hệ đến tồn vong của một nước...”
“Cho nên, hoàng nhi đành lùi một bước, chỉ xin phụ vương hứa một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Vô điều kiện để các tướng lĩnh nghe hoàng nhi ba lần!”
“Ừm...” Ngụy Vương nghe xong không khỏi trầm tư.
Mặc dù hắn biết, đứa con trai trước mắt có một trí thông minh phi phàm. Nhưng chiến tranh giữa hai nước, sao có thể giao cho một đứa trẻ mười bốn tuổi? Vạn nhất sự cố chấp của hắn đẩy Ngụy quốc đến hướng diệt vong thì sao?
Bởi vậy, bất luận là giám quân hay chỉ huy, Ngụy Vương cũng là không thể giao cho Triệu Hoằng Nhuận, theo hắn thấy, dù Triệu Hoằng Nhuận có tài giỏi đến đâu, cũng không khả năng so được với các tướng lĩnh ngoài tiền tuyến.
Nhưng nếu không cho bất kỳ quyền hạn nào, như vậy Triệu Hoằng Nhuận đến tiền tuyến liền không có quyền nói chuyện, có lẽ các tướng quân sẽ tôn trọng thân phận Túc Vương của hắn, nhưng tuyệt đối không nghe mệnh lệnh của hắn. Đến lúc đó cho dù hắn có thông minh nhưng cũng không đất dụng võ.
Nghĩ như vậy, có lẽ cho con trai ba lần vô điều kiện điều binh khiển tướng cũng rất thích hợp.
Đến lúc đó, ba lần cơ hội đã đủ thể thành tích của con trai trên chiến trường; ngược lại, nếu ba lần thất bại, thì Đại Ngụy cũng vẫn có thể chấp nhận.
Dù sao, cho đến bây giờ, Ngụy quốc tại chiến trường Dĩnh Thủy, đã mất mấy thành trì.
“Tốt! Trẫm cho ngươi ba cơ hội!... Nhớ kỹ, chỉ có ba lần!”
Ngụy Vương viết lên tờ giấy, còn trịnh trọng đóng dấu cá nhân cùng dấu ngọc tỉ.
Bằng tờ giấy này, Triệu Hoằng Nhuận có thể tùy ý điều động quân đội tiền tuyến.
“Cầm, nhớ cất kỹ.”
“Đa tạ, phụ vương.” Triệu Hoằng Nhuận chắp tay hành lễ.
Hắn hiểu điều Ngụy Vương đang nghĩ, cho hắn ba cơ hội, để hắn thể hiện, nếu cả ba lần đều làm tốt, những tướng lĩnh kia tự nhiên sẽ tiếp tục nghe hắn chỉ huy, nếu làm không tốt, vậy thì xéo, không được nhúng tay vào chiến sự nữa.
Đưa thánh chỉ ra, Ngụy Vương đã biết được sự quyết tâm của con trai, nói: “đây chính là, cuộc trò chuyên giữa hai người đàn ông?”
“À, chuyện này hoàng nhi còn chưa nói.” Triệu Hoằng Nhuận thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: “phụ vương, nếu là lần này hoàng nhi thành công đánh lui quân Sở, khẩn cầu phụ vương đừng ép Ngọc Lung vương tỷ... Nàng không muốn gả, phụ vương không được cưỡng ép!”
“...” Ngụy Vương híp mắt, nhìn qua Triệu Hoằng Nhuận.
Giờ khắc này, chỉ cần Ngụy Vương gật đầu một cái, như vậy, Ngọc Lung công chúa liền có được đãi ngộ mà chưa có bất kỳ công chúa nào có: tự do hôn nhân.
Ngụy Vương vui vẻ đồng ý: “tốt! Trẫm làm theo ý ngươi!”
『 Thật sự đồng ý? 』
Triệu Hoằng Nhuận vui sướng khôn tả, tuôn ra một tràng nịnh bợ, làm Ngụy Vương thoải mái cười to.
Nhưng sau khi Triệu Hoằng Nhuận rời đi, Ngụy Vương nở một nụ cười nghiền ngẫm.
『 Một cái Tô cô nương, một cái Ngọc Lung... Xem ra sau này không cần lo tiểu tử này không nghe lời...』
Lúc này, Đồng Hiến đi vào trong, thấp giọng bẩm báo: “bệ hạ, Yến vương điện hạ vào cung, đang đến Thủy Cùng điện.”
“Hoằng Cương?” Ngụy Vương đang vui sướng khi bắt được điểm yếu của con trai, nghe vậy liền sững sờ.
Công tử đã xuất các, nếu không có việc quan trọng thì sẽ không đến Thủy Cùng điện, dù sao không phải ai cũng giống Triệu Hoằng Nhuận.
Không bao lâu, Yến Vương Hoằng Cương liền xuất hiện trước mặt Ngụy Vương.
“Phụ vương, hoàng nhi khẩn cầu đến Nam Yến.”
Không đợi Ngụy Vương mở miệng, Yến vương Hoằng Cương đã tự nói ra mục đích của mình.
“Nam Yến?” Ngụy Vương kinh ngạc.
『 Lúc này đến Nam Yến, chẳng phải là...Từ bỏ hoàng vị? 』
Đồng Hiến cũng kinh ngạc nhìn Yến vương.
“Ngươi muốn đi Nam Yến?” Ngụy Vương kinh ngạc nhìn qua Yến Vương Hoằng Cương: “vì cái gì?”
Chỉ thấy Yến vương Hoằng Cương trang trọng hành lễ, trịnh trọng nói: “bởi vì Nam Yến, cũng biên giới Ngụy quốc, mà hoàng nhi chính là Yến vương, nên gánh lấy trách nhiệm!”
“Ngươi định giúp Hoằng Nhuận một tay?” Ngụy Vương cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì theo hắn được biết, Yến vương luôn có thành kiến với Hoằng Nhuận, ai bảo trước đây vì để được xuất cung mà Triệu Hoằng Nhuận làm loạn hậu cung, trong đó có cả mẹ ruột Yến vương.
Thật không ngờ, Hoằng Cương lại định ra tay giúp huynh đệ.
Ngụy Vương đang muốn hỏi, bỗng nhiên lại có một thái giám vội vã chạy vào, thấp giọng bẩm báo: “bệ hạ, Lục điện hạ cầu kiến.”
『 Hoằng Chiêu?... Hôm nay có chuyện gì vậy? 』
Liên tục ba đứa con xin gặp, khiến Ngụy Vương có dự cảm không lành.