Thời điểm Lục công tử tiến vào Thủy Cùng điện, hắn cũng giật mình, bởi vì hắn rất ít khi thấy Yến vương Hoằng Cương.
Ngụy Vương phất tay ra hiệu Triệu Hoằng Chiêu tạm thời đứng sang một bên, sau đó nói với Yến vương: “Hoằng Cương, nói cho trẫm, ngươi khẩn cầu đến Nam Yến... Là bởi vì Hoằng Nhuận mấy câu nói kia?”
『 Đến Nam Yến? 』
Triệu Hoằng Chiêu cũng giật mình, hắn hiểu đi Nam Yến đồng nghĩa với chuyện gì.
Yến vương Hoằng Cương chắp tay, trịnh trọng nói: “đúng vậy, phụ vương... Phụ vương chắc hẳn cũng biết, hoàng nhi có thành kiến với Bát đệ, nhưng những câu nói hôm qua Bát đệ nói, lại khiến hoàng nhi nhiệt huyết sôi trào... Hoàng nhi mặc dù ngu dốt, nhưng vẫn hiểu chuyện, một khi Đại Ngụy đánh nhau với Sở, Hàn quốc ắt sẽ thừa cơ xâm chiếm Thượng Đảng hoặc Nam Yến, nên hoàng nhi khẩn cầu đến Nam Yến, thủ vững biên giới phía bắc... Hoàng nhi không có lí do như Bát đệ, nhưng hoàng nhi cũng hiểu, một mực nhẫn nhịn không thể làm cho ngoại địch lùi bước, ngược lại sẽ khiến cho bọn hắn cho là người Ngụy nhu nhược... Nếu Hàn quốc xuất binh, hoàng nhi nguyện làm tiên phong, cản bước quân địch, tỏ rõ uy danh Đại Ngụy!”
Ngụy Vương há to miệng, không nói nên lời.
Thật lâu sau, hắn thở dài: “ngươi... Nghĩ kỹ chưa?”
Yến vương Hoằng Cương có tác phong quân nhân, hành lễ theo kiểu quân đội, nói: “hoàng nhi đã suy nghĩ rất kỹ, hoàng nhi không phải là người thích hợp hoàng vị. Nguyện vì Đại Ngụy bảo vệ phương bắc, mong phụ vương cho phép.”
Ngụy Vương nghe vậy, trong lòng chấn động, ngẫm nghĩ một lúc, nặng nề gật đầu, nói: “ý ngươi đã quyết, trẫm sẽ không nói gì... Đi hậu cung cáo biệt mẫu phi, sau đó... Sau đó ngươi liền lên đường đi tới Nam Yến, gặp Nam Yến thủ tướng Vệ Mục...”
“Đa tạ phụ vương!” Yến vương chắp tay, đứng dậy, sau khi gật đầu với Triệu Hoằng Chiêu xem như chào hỏi, liền cáo từ rời đi.
Lúc này, Ngụy Vương lúc này mới hướng ánh mắt về phía Triệu Hoằng chiêu, hơi chút mệt mỏi nói: “Hoằng Chiêu, ngươi tìm trẫm có chuyện gì?”
Chỉ thấy Triệu Hoằng Chiêu khẽ cười, chắp tay hành lễ: “phụ vương, hoàng nhi khẩn cầu phụ vương cho phép, cho phép hoàng nhi đi tới Tề quốc làm con tin.”
Ngụy Vương thay đổi sắc mặt: “tới Tề quốc làm con tin? Ngươi... Ngươi sao có ý nghĩ này?”
Nói xong, hắn đột nhiên nghĩ tới một khằng, nói: “ngươi... Chẳng lẽ là lo Đại Ngụy ta không thể chiến thắng quân Sở?”
Triệu Hoằng Chiêu nhớ lại cảnh tượng trong Tuấn Thủy doanh hôm qua, nhớ lại ý chí mạnh mẽ của hơn hai vạn tướng sĩ, vui vẻ nói: “Quân ta chắc chắn có thể đánh lui quân Sở, đó là suy nghĩ của hoàng nhi .”
Ngụy Vương nghe xong, bình tĩnh lại, nhíu mày hỏi: “nếu đã như thế, tại sao ngươi muốn tới Tề quốc làm con tin?”
Triệu Hoằng Chiêu nghiêm nghị nói: “phụ vương, xâm chiếm quận Dĩnh Thủy chỉ là quân đội của Dương Thành Quân Hùng Thác.... Hoàng nhi tin tưởng, với tài năng của Hoằng Nhuận, nhất định có thể chiến thắng. Nhưng vấn đề là, tấn công Đại Ngụy cũng không chỉ có một mình Hùng Thác, mà còn có cả Cố Lăng Quân Hùng Ngô... Quận Thủ Nam Cung, chính là hàng tướng, chỉ cần nhìn cách hắn không giao binh quyền, liền biết được, người này không trung thành với Đại Ngụy... Hoàng nhi nghe nói, nghe nói có một đám đại thần nghĩ cách mượn tay Cố Lăng Quân Hùng Ngô, diệt trừ Nam Cung, nhưng hoàng nhi cho là, chuyện này chưa thể làm bây giờ... Một người rơi vào đường cùng, thì bất kể chuyện gì hắn cũng sẽ làm.”
“...” Ngụy Vương trầm mặc không nói.
“Theo hoàng nhi, Đại Ngụy bao năm qua đã đầu tư không ít vào Tống, mặc dù Nam Cung không phải người trung thành, nhưng lúc, vẫn cần hắn chống lại Sở quốc...”
“Ý của ngươi là phái viện quân vỗ về hắn?”
“Đúng vậy... Vỗ về hắn.” Triệu Hoằng Chiêu dừng một chút, tiếp tục nói: “Nam Cung là người thông minh, nếu không cũng không uy hiếp Tống vương thoái vị, đầu hàng Đại Ngụy... Bây giờ, Tề quốc không tin hắn, thể chế Sở quốc đã xác định hắn không thể đầu hàng Sở quốc, bởi vậy, chỉ cần Ngụy quốc không ép hắn, hắn vẫn sẽ đứng về phía Đại Ngụy... Phụ vương nếu muốn giết kẻ này, hiện tại không phải cơ hội tốt.”
Ngụy Vương nghe vậy, tán thành: “Cũng đúng... Nhưng là trẫm nên điều binh ở đâu đi hỗ trợ quận Tống?”
Ngụy Vương lâm vào tình huống khó xử, dù sao 6 quân doanh có thể điều động, thì 『 Nam Yến』, 『 Thành Cao』 phòng ngừa Hàn quốc , 『 Phần Hình Tắc』 đã là tiền tuyến, 『 Tuy Dương』 trong tay Nam Cung, [Tuấn Thủy] chuẩn bị đi nghênh chiến với Sở, đếm tới đếm lui, cũng chỉ còn lại『 Nãng Sơn』.
Nhưng Nãng Sơn doanh là không thể dễ dàng điều động, thứ nhất là phòng ngừa biến cố, thứ hai là phòng ngừa Nam Cung, nếu là điều quân đến quận Tống, vạn nhất Tuấn Thủy doanh không thể đánh lại quân Sở, vậy Đại Lương phải làm sao?
Dựa vào cấm vệ? Dựa vào lang vệ? Dựa vào binh vệ? Hay dựa vào Tông phủ Vũ Lâm Quân?
Ba đội vệ quân chỉ được sử dụng để duy trì trật tự và trị an, hầu như không có kinh nghiệm sa trường.
Mà Tông phủ Vũ Lâm Quân thì khỏi phải nói, bởi vì quá trình sàng lọc, dạy bảo nghiêm ngặt, người trưởng thành chỉ có bảy, tám trăm người mà thôi, còn lại đa phần đều là trẻ em, có thể có bao nhiêu sức chiến đấu?
“Chính vì vậy, hoàng nhi mới muốn đi tới Tề quốc.”
Triệu Hoằng Chiêu đoán được Ngụy Vương trong lòng có lo lắng, cười nói: “trận chiến này, may là có Hoằng Nhuận, bây giờ Tuấn Thủy doanh sĩ khí mạnh mẽ... Chờ lời của Hoằng Nhuận truyền ra tiền tuyến, nhất định có thể đánh lui Hùng Thác... Nhưng chỉ đánh lui một mình Hùng Thác, cũng không thể ảnh hưởng đến Sở quốc, ngược lại Sở quốc sẽ tăng thêm binh lực... Đến lúc đó, vẫn cần có người kéo chân Sở quốc, làm Sở quốc không dám dốc sức tấn công Đại Ngụy.”
“Tề?”
“Đúng.” Triệu Hoằng Chiêu gật đầu, nghiêm mặt nói: “ Tề quốc cùng Ngụy quốc không có thù hận, chỉ là phụ vương cùng Hùng Thác diệt Tống, làm cho Tề Đế khó chịu... Liên minh với Tề, kiềm chế Sở quốc khuếch trương... Tề vương nếu là minh quân, liền sẽ kết minh với Đại Ngụy.”
“Dù vậy, cũng không cần ngươi tự mình đi tới Tề quốc... Hà huống chi là làm con tin.” Ngụy Vương cảm thấy bất đắc dĩ.
Trước khi Triệu Hoằng Nhuận bộc lộ tài năng, thì Triệu Hoằng Chiêu chính là công tử Ngụy Vương coi trọng nhất, thương yêu nhất, thậm chí không đành lòng để hắn rời cung, huống chi bây giờ là đi làm con tin?
“Vừa rồi Tứ vương huynh nói rất hay, công tử Đại Ngụy, không chỉ có một mình Hoằng Nhuận, thân là anh, sao có thể mặc kệ em mình?... Tứ vương huynh muốn đi Nam Yến, hoàng nhi muốn đi Tề quốc... Dù sao Tề quốc vẫn có chút thù oán với nước ta, nếu chỉ để vài sứ thần đi e rằng khó có thể thuyết phục Tề Đế, mà với thân phận hoàng nhi, vừa hay...”
Ngụy Vương chậm rãi nhắm mắt.
Như Triệu Hoằng Chiêu đã nói, muốn ngăn chặn Sở quốc, nhất định phải mượn sức Tề quốc, nhưng bởi vì quận Tống, đã khiến Tề Đế lòng mang oán hận.
Mà Ngụy Vương tuy đã từng đâm sau Hùng Thác, nhưng cuối cùng cũng đã là người diệt đi Tống quốc là nước phụ thuộc Tề quốc, Tề Đế vui vẻ mới là lạ.
Bởi vậy, muốn kết minh với Tề, nhất định phải phái ra một người đủ trọng lượng làm con tin.
Mà Triệu Hoằng Chiêu, nghiễm nhiên có đủ những điểm đó. Là đứa con Ngụy Vương yêu thương, chỉ cần Triệu Hoằng Chiêu còn ở Tề, thì Tề quốc sẽ không nghi ngờ Ngụy quốc, dù sao bọn hắn cũng biết: Ngụy Vương sẽ không bỏ mặc con trai mình yêu thương.
Còn nữa, với tài trí của Triệu Hoằng Chiêu, tin rằng hắn có thể thuyết phục Tề Đế liên minh với Ngụy.
“Được thôi.”
Thấy Triệu Hoằng Chiêu đã hạ quyết tâm, Ngụy Vương cũng chỉ đành chấp nhận, dù sao Triệu Hoằng Chiêu, đích thật là lựa chọn tốt nhất, so Thái tử Hoằng Lễ còn tốt hơn.
『 Trong vòng một ngày, trẫm đã “mất đi” ba đứa con trai...』
Ngụy Vương thở dài, hỏi: “ngươi... Dự định lúc nào thì đi?”
“Sau khi Hoằng Nhuận đi... Đúng, khẩn cầu phụ vương tạm thời đừng nói cho Hoằng Nhuận.”
“Trẫm hiểu.” Ngụy Vương gật đầu, hắn tất nhiên hiểu rõ vì sao Triệu Hoằng Chiêu nói như vậy, từ một khía cạnh khác, vì để em trai được đánh trận mà Triệu Hoằng Chiêu đã hy sinh bản thân.
Cùng lúc đó, Triệu Hoằng Nhuận đã dẫn theo tông vệ nhóm đi tới kho vũ khí Binh Bộ, xem xét quân nhu.
Dù sao xuất chinh, không phải cứ nói là làm được ngay, trong đó có rất nhiều chuyện, chẳng hạn như trang bị mới, cùng với đồ dùng xe ngựa...
Mà sau khi nhận đồ, còn phải đến Hộ Bộ, thương lượng chuyện quân lương.
Nhưng khi kiểm kê trong kho, Triệu Hoằng Nhuận bất ngờ phát hiện một lô vũ khí cũ.
Chiến xa!
『 Còn giữ? Loại đồ cổ này...』
Triệu Hoằng Nhuận đi tới phía trước, quan sát tỉ mỉ một chiếc chiến xa.
Đã có lúc, Ngụy quốc chiến xa là vũ khí khiến quân địch khiếp sợ, nhưng khi kỵ binh dần trở thành xu hướng, các chiến xa nhanh chóng bị đào thải.
『 Thật lớn...』
Triệu Hoằng Nhuận đến gần hơn, cẩn thận quan sát món đồ cổ đã phủ bụi.
『 Đúng rồi, phía Dĩnh Thủy, phần lớn là vùng hoang vu... Có lẽ, cần dùng? 』
Triệu Hoằng Nhuận vuốt cằm suy nghĩ.