Chương 056: [Dịch] Gia Phụ Hán Cao Tổ

Hiền nhân công tử Trường.

Phiên bản dịch 7386 chữ

Bành Việt gật đầu, còn chưa kịp nói gì thì đứa bé kia đã đi thẳng vào, chẳng hề câu nệ ngồi ngay trước mặt ông ta. Đám môn khách xung quanh nổi giận, đứng cả dậy, nhưng Bành Việt khẽ lắc đầu với họ.

Hiện giờ ông ta ở trong mắt người khác là rắn độc, không ai dám nói chuyện với ông ta, không ai dám có liên quan tới ông ta. Trẻ con đúng là tốt, chẳng sợ gì cả, cũng không có tâm tư như người lớn.

"Một mình ông lại có nhiều thịt như thế, nếu không ăn hết há chẳng phải lãng phí à?"

"Ha ha ha, cái thằng oắt này biết nói chuyện thật đấy."

Đám môn khách vốn phẫn nộ, nghe được câu này cũng không nhịn được cười.

Bành Việt cười, đẩy bát thịt trước mắt về phía đứa bé một chút, đứa bé kia thực sự chẳng khách sáo, cầm lấy thịt cắn xé luôn, vừa ăn lại còn chê bai:" Thịt này nấu quá nát, không còn độ dai, ôi, dù sao cũng là nơi nhỏ ..."

"Thằng nhóc, ngươi một mình chạy ra ngoài à? Người nhà đâu rồi?"

"Đừng nhắc tới, có khăn lắm mới cắt đuôi bọn họ, không biết khi nào bị bắt đi ... Ưm .... Thơm ...."

"Sao ông không ăn?" Đứa bé nhìn Bành Việt ngồi im đó hỏi:

"Ăn không vào."

"Có gì mà ăn không vào, con người ông thật kén chọn, thịt mà còn ăn không vào."

"Ăn cũng vô vị."

"Vậy ông nên đi ra ngoài nhiều hơn, biết không, trước kia ta cũng thế đấy, xem thường món ăn nhà mình, về sau ta đi các nơi, Triệu Đại, Tề , Sở, Yến ... Chưa nơi nào ta chưa đi. Dọc đường ta thấy đủ các loại người."

"Những thứ cơm nước mà bình thường ta không coi ra gì, mà yến tiệc thịnh soạn mà một số người cả đời không dám nghĩ tới. Ta nhìn thấy người không có đất canh tác, phải bán mình làm nô lệ, ta còn nhìn thấy người không có cái ăn, đem con mình ra đổi cho nhau để ăn ... Nghĩ tới những người đáng thương đó, hai ta vẫn có thịt để ăn, tốt biết bao."

Những lời đứa bé nói làm môn khách xung quanh giật mình, có người nói:" Thằng bé kia đừng bốc phét nữa, ta thấy ngươi chỉ tầm năm sáu tuổi, sao có thể du lịch qua nhiều nơi như vậy? Bán thân làm nô thì thường thấy, nhưng đổi con cho nhau để ăn, sao có chuyện đáng sợ như vậy?"

"Ai bốc phét hả?"

"Vậy ngươi nói xem, những nơi ngươi vừa đi qua do ai làm chủ sự?"

"Yến Đại vốn phải do Lưu Như Ý chủ sự, nhưng Lưu Như Ý tuổi quá nhỏ, hành sự vô cùng ác liệt, bởi thế do Chu Xương và Trần Hi thay mặt. Nước Tề là do đại c ... À Lưu Phì, nước Sở là Lưu Giao, nước Kinh là Lưu Cổ, nước Lương Bành Việt, nước Hoài Nam Anh Bố, nước Yến Lư Quản ..."

Đám môn khách càng kinh ngạc, một đứa bé lại quen thuộc thiên hạ như vậy, chuyện này cực kỳ đáng nể.

Bành Việt cũng hết sức bất ngờ nhìn đứa bé trước mắt cảm khái:" Nhìn thằng bé ngươi, ta mới hiểu mình thực sự già rồi."

Đứa bé tiếp tục nói:" Ta đi qua các nơi, trải qua nhiều việc, ta từng bị một đám người vây quanh, ta cướp kiếm giết một người, vì thế mà nôn mấy ngày mấy đêm, thiếu chút nữa nôn chết luôn, buổi tối sợ tới không dám ngủ ... Có điều giờ đỡ hơn nhiều rồi ..."

Đám môn khách và Bành Việt cứ gọi là há hốc mồm, nghe tới thộn cả mặt, ngươi nói nó nói dối, nhưng nó miêu tả chân thật. Nó kể các loại cảm giác sau khi giết người, bọn họ cũng biết, lần đầu giết người đúng là như thế. Nhưng nếu bảo nó nói thật thì quá hoang đường rồi.

Khi bọn họ chưa khép mồm lại được thì thằng bé kia vừa bốc phét vừa ăn, rất nhanh nó ăn hết sạch thịt trên bàn, nếu không phải Bành Việt ngăn cản, nó thiếu chút nữa gặm luôn cả đũa và bầu rượu.

Thằng bé no ợ một tiếng, sau đó lớn tiếng nói:" Con người ấy, phải học được thỏa mãn, có quá nhiều người luôn hâm mộ người có thịt ăn, người có thịt ăn lại đi hâm mộ người ngày ba bữa thịt ... Sống tốt cuộc đời của mình không phải tốt sao? Ta từng tới nước Tề, bái kiến một vị danh sĩ tên là Cái công, cùng ông ta giao lưu học vấn."

Có một khách đứng bật dậy lắp bắp:" Ngươi thực sự từng gặp Cái công à?"

"Đương nhiên là gặp rồi, quanh năm bốn mùa ông ta chỉ mặc một bộ trường bào, thích đọc sách, chuyện khác thì cái gì cũng không để ý, đúng không?"

"Đúng! Đúng! Đúng! Chính là ông ấy."

"Ông ta từng nói với ta, con người sở dĩ không vui là vì thứ theo đuổi quá nhiều, biết đủ mới thấy vui được."

Bốc một cái phét cực lớn xong, thằng bé rốt cuộc cũng phải đi rồi, khi nó đứng dậy chuẩn bị đi, đám môn khách của Bành Việt nối nhau đứng dậy tiễn chân vị đại hiền nhỏ tuổi. Thằng bé hào sảng đáp lễ, tiêu sái đi ra cửa thì dừng lại nhìn Bành Việt.

"Ông đừng nghĩ ta tới chỗ ông là để ăn thịt, cái thứ đó ta cũng chẳng thích ăn, chẳng qua thấy ông mặt mày nhăn nhó, vì thế ta mới đi vào khuyên nhủ. Hi vọng ông nghe lọt tai lời ta, yên tâm mà ăn thịt."

Thằng bé nói xong sải bước rời đi.

"Đúng là nhìn người không thể nhìn tướng mạo."

"Thực sự là có người giống Cam La."

Đám môn khách kích động trò chuyện, Bành Việt ngây đơ rất lâu, cuối cùng lớn tiếng nói:" Mang thịt lên cho ta! Ta muốn ăn thịt."

Ngày hôm đó trên khuôn mặt nặng nề đã lâu của Bành Việt rồi cuộc xuất hiện nụ cười, ông ta cùng đám môn khách ăn thịt miếng lớn, uống rượu bát to, giống như trước kia, vui vẻ vô cùng.

Còn Lưu Trường lúc này đang xỉa răng, bị đám người huyện úy bắt được, nghênh ngang đi về huyện nha, nó cười ngớ ngẩn, miệng lẩm bẩm:" Cao hiền, mình là cao hiền."

Không biết vì sao Lưu Trường vừa mới về huyện nha, Lữ hậu liền bảo nó lập tức thu dọn, dẫn nó rời khỏi Trịnh Huyện. Có điều Lữ hậu không dẫn nó tới Lạc Dương, mà dẫn nó quay về, điều này làm Lưu Trường bực bội, nhưng Lữ hậu nghiêm khắc bảo nó, không được nói gì cả, không được hỏi gì cả.

Lưu Trường tất nhiên là vâng lời, ngay trong đêm cùng a mẫu rời đi, bọn họ đi về được một đoạn thì dừng lại, đợi tới ngày mai.

Hôm sau Bành Việt rời khỏi Trịnh Huyện, đang đi tới mục tiêu, giữa đường đột nhiên gặp được xa giá của hoàng hậu.

Sĩ tốt áp giải Bành Việt vội vàng thi lễ, Bành Việt thì được đám môn khách đỡ dậy, tiếp đó một mình đi bái kiến hoàng hậu.

Lữ hậu mặt đầy lo âu, thương tình hỏi:" Đại vương sao lại biến thành thế này?"

Bành Việt nói hết ra ủy khuất trong lòng, nước mắt tuôn rơi.

Lữ hậu thở dài một tiếng:" Hoàng đế làm vậy là không đúng, đại vương rõ ràng không mưu phản, sao lại có thể đối đãi như vậy? Không bằng đại vương theo ta về đi, ta dẫn đại vương đi gặp hoàng đế, khuyên nhủ ông ấy, ta nhất định có thể khiến hoàng đế đổi ý, thay đổi sự trừng phạt với ngài."

Nghe câu này của Lữ hậu, Bành Việt vô cùng kích động, ông ta lau nước mắt :" Bệ hạ sẽ không tin thần."

Hai người trò chuyện, khi Bành Việt hỏi mục đích chuyến đi này của Lữ hậu, Lữ hậu cười kéo một đứa bé từ xe ngựa ra.

"Ta và con đã lâu rồi không gặp bệ hạ, đứa bé này rất nhớ bệ hạ, suốt ngày khóc quấy, ta liền dẫn nó theo, định tới đất Triệu gặp bệ hạ. Mẹ con ta ngày đêm đi đường, hôm nay mới tới đây ... Nó là đứa con ta yêu quý nhất, tên là Trường, từ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời."

Lữ hậu cố hết sức bế Lưu Trường, còn thơm lên má phính của nó mấy cái.

Nhưng Lưu Trường lúc này hoàn toàn không còn tâm tư tiếp nhận tình yêu thương từ a mẫu, nó nhìn ông già quen mặt trước mắt, trố mắt, há mồm.

Trong mắt Bành Việt cũng thoáng qua chút kinh ngạc, nhanh chóng biến mất.

"Hoàng hậu, mặc dù thần chưa từng phạm sai lầm, nhưng khi bộ hạ khuyên thần mưu phản, thần không thể khuyên can bọn họ, đó là lỗi của thần. Nay bệ hạ xá miễn cho thần tội chết, muốn thần yên tâm làm bình dân, thần nên biết đủ, hà tất làm phiền tới bệ hạ nữa."

Nụ cười trên mặt Lữ hậu cứng lại.

Hả? Sao lại khác với kế hoạch thế này, rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?

…..

Chết công tử Trường rồi, cái mồm hại cái thân.

Bạn đang đọc [Dịch] Gia Phụ Hán Cao Tổ của Lịch Sử Hệ Chi Lang

Thông Tin Chương Truyện

  • Đăng bởi

    TruyenYY Pro

  • Phiên bản

    dịch

  • Thời gian

    1y ago

  • Lượt đọc

    213

  • Đọc chương VIP load siêu nhanh trên ứng dụng dành riêng cho iOS và Android. Nhấn vào link sau để tải ngay nhé!