"Tổng cục rất coi trọng chuyện này, mỗi người tham gia điều tra đều đã được chọn lọc qua rất nhiều vòng, cho dù anh có đủ năng lực, họ cũng sẽ không cho vào." Bạch Kiêu cầm tài liệu có kẹp tên Tần Thiên lên.: "Phố Dân Lung và phố Lệ Tỉnh cũng cần người canh giữ. Nhiệm vụ của các anh cũng không dễ dàng hơn chúng tôi đâu."
Nói xong, Bạch Kiêu bắt đầu thảo luận kế hoạch hành động tối nay với ba thành viên cũ còn lại trong tổ, luyện tập từng bước và cân nhắc mọi tình huống có thể xảy ra.
Cao Mệnh không tham gia vào cuộc trò chuyện giữa các thành viên cũ trong tổ, hắn đã tìm thấy thứ mình cần trong máy tính của Tần Thiên.
Cục điều tra có nhân viên chuyên chỉnh hợp và tìm kiếm thông tin, Cao Mệnh gọi vào số điện thoại của người đó và muốn sử dụng mạng lưới điều tra của Cục Hãn Hải để tìm người.
Lấy điện thoại di động ra, Cao Mệnh nhập một vài thông tin về tội phạm do mình thiết kế vào.
Những kẻ điên nguy hiểm nhất nên bị gi.ết trước và những người có thể được cứu thì có thể thử đề nghị hợp tác.
Bởi vì tất cả đều do chính hắn thiết kế nên Cao Mệnh biết rất rõ khuyết điểm và điểm yếu tâm lý của những tên tội phạm đó, hắn là người duy nhất trong toàn thành phố đủ dũng cảm để kiểm soát những kẻ mất trí cực đoan nhất.
"Một game kinh dị hạng nhất có logic chặt chẽ, sẽ không có bất kỳ sinh vật siêu nhiên nào. Nhưng mình chỉ là một nhà thiết kế game tầm thường. Một số vụ án không được hình thành một cách chặt chẽ và một vài tội phạm có những đặc điểm phi thường. Những tính năng đặc biệt này có thể nằm dưới sự dị hóa của thế giới bóng tối, một số năng lực đặc biệt sẽ tiến hóa, giống như Tuyên Văn."
Chỉ khoảng nửa giờ sau, nhân viên Cục điều tra gửi tin nhắn cho Cao Mệnh, “tên tội phạm” đầu tiên đã được tìm ra.
Chiều cao và hình dáng của tên tội phạm rất dễ nhận biết, trừ khi gã cố tình trốn tránh, nếu không thì gã không có cách nào thoát khỏi camera giám sát khắp nơi của thành phố.
"Câu lạc bộ đáu vật ngầm?"
Hiệu quả của Cục điều tra thật đáng kinh ngạc, sau khi Cao Mệnh nhận được tin tức, hắn lập tức mặc áo mưa và chuẩn bị lên đường.
"Anh đi đâu vậy? Tôi đi cùng anh!" Chúc Miểu Miểu đang ngơ ngác cũng đứng dậy, lo lắng tìm kiếm rìu cứu hỏa.
"Không cần đâu, cô ở lại đây đi."
“Cục trưởng Trần bảo tôi đi theo anh.” Chúc Miểu Miểu không kịp tìm rìu mà tức tốc chạy theo Cao Mệnh: “Có nhiệm vụ mới sao?”
"Chỉ là đi gặp một người bạn thôi." Cao Mệnh không từ chối, hắn cùng Chúc Miểu Miểu lái xe của đội điều tra thẳng đến khu DC.
Từ lâu, ở Hãn Hải có tiền là có thể mua được tất cả. Đây là một bến cảng tự do trên thế giới, ngắm giữ nghệ thuật tao nhã nhất, cũng nẩn giấu màn trình diễn thô tục và tàn ác nhất, chỉ cần bỏ tiền ra là có thể thỏa mãn mọi giác quan.
Xe của cơ quan điều tra lái vào đường Hoàng Hậu số 11. Cao Mệnh xem giờ và đứng canh cạnh tại một nhà hàng Trung Quốc.
"Theo thông tin Cục điều tra đưa ra, mục tiêu hàng ngày sẽ đến đây đúng giờ ăn trưa." Cao Mệnh hạ vành mũ xuống vẫy tay với Chúc Miểu Miểu đang ngồi trong xe sẵn sàng ứng phó bất cứ lúc nào, rằng cô ấy đừng lo lắng.
Mưa cũng đã tạnh dần, Cao Mệnh nhìn về vũng nước phía xa, thành phố quanh co in bóng trong nước.
Bõm!
Đôi giày da nặng nề giẫm lên mặt nước, bóng dáng của thành phố bắn tung tóe khắp nơi, người qua đường ai nấy đều tránh xa.
Ở góc đường, có một người đàn ông cao gần hai mét, mặc âu phục đang đi về phía nhà hàng.
Người đàn ông này cực kỳ cơ bắp, khắp người cả người, làn da lộ ra ngoài đầy những hình xăm ma quái khổng lồ hung dữ.
"Nhan Hoa trong đầu mình và người này giống hệt nhau." Cao Mệnh nhìn chằm chằm người đàn ông cường tráng đang đến gần, khóe miệng hơi nhếch lên, từ xa xa có thể cảm nhận được áp lực của người kia đè lên mình.
Người đàn ông không quan tâm đến Cao Mệnh, mở cửa bước vào nhà hàng, thực khác cũng tự giác di chuyển ra chừa ra một không gian lớn.
“Như thường lệ.” Thanh quản của người đàn ông bị tổn thương, giọng nói khàn khàn trầm thấp, cúi người ngồi xuống, cơ bắp toàn thân căng thẳng, như muốn nổ tung bộ đồ.
Không khí trong nhà hàng trở nên trang trọng, thực khách càng lúc càng muốn rời đi nhanh chóng, người đàn ông dường như đã quen với việc này.
"Ông chủ, bên này hai bát mì mang về." Cao Mệnh hét về phía bếp, sau đó đi ngang qua mấy cái ghế trống, ngồi vào đối diện bàn của người đàn ông.
Sau khi rót hai cốc nước nóng, Cao Mệnh ra vẻ tâm trạng cực kỳ thoải mái: “Nghe nói gần đây anh đang đánh quyền anh đen? Đã thắng tất cả mười ba trận đấu? Nhưng hình như cái tên anh dùng trong thi đấu không phải là tên thật của anh thì phải?"
Người đàn ông cau mày, da dẻ bị kéo lại, hình xăm mặt quỷ trên má dường như đang há miệng.
"Tôi từng biết một võ sĩ quyền anh. Anh ấy trông rất giống anh. Trưởng thành cũng không dễ dàng gì."
"Mẹ anh ấy bị bệnh, sau khi chồng qua đời, vì phải sống tiếp, bà mang theo con cái tái hôn. Cha dượng là một tay cờ bạc nóng nảy, d.â.m đ.ã.ng và thô lỗ. Điều mà kẻ khốn nạn đó thích làm nhất chính là giữ lòng tự trọng đáng thương và lố bịch trước mặt cô con gái nuôi nhỏ tuổi và nười vợ bệnh tật của mình”.
"Ông ta muốn lấy lại phẩm giá đã mất ở bên ngoài, thông qua bạo lực và theo cách còn đáng sợ hơn cả bạo lực."
Mặt bàn dường như hơi rung chuyển, những thực khách xung quanh lần lượt rời khỏi nhà hàng, dần dần chỉ còn lại mình Cao Mệnh.
Đồ ăn còn chưa được bưng ra, Cao Mệnh đương nhiên sẽ không rời đi lúc này.